Phục Nhan ngước mắt nhìn tấm bảng treo trên cao, trong lòng thầm đọc lại bốn chữ lớn "Võ Đấu Tràng", chỉ cảm thấy nơi này quả thật không tầm thường chút nào.
Thấy vẻ mặt nàng có phần trầm ngâm, Thủy Lưu Thanh liền cất tiếng giải thích: "Nghe nói cách đây hai trăm năm, nơi này vốn là một khu chợ đêm nổi tiếng. Khi đó chưa nằm dưới sự quản lý của thành Triều Dương, ai muốn giết người cướp của, buôn bán ngầm, đều có thể lén lút giao dịch tại đây."
Nghe vậy, Phục Nhan khẽ gật đầu, cảm thấy danh xưng "Võ Thị" này đúng là có phần giống chợ đêm chém giết không kiêng dè gì.
Thủy Lưu Thanh kể tiếp: "Sau này, thế lực của thành Triều Dương lớn mạnh, khu chợ đêm ấy bị dẹp loạn, rồi sáp nhập vào thành. Bởi có một tổ chức đặc biệt đứng ra quản lý, nơi này mới được đổi tên thành Võ Thị, mấy năm gần đây cũng được xem là khá yên ổn."
Phục Nhan lại gật đầu lần nữa, mắt nhìn dòng người tấp nập ra vào nơi cửa vào, có thể đoán nơi này tuyệt đối không phải là một chỗ bình thường.
Nàng thu lại tâm tư, bước về phía trước rồi khẽ nói: "Đi thôi, vào xem một chút."
Võ Thị chia làm hai khu vực rõ rệt. Một là khu chợ tự do để người ta mua bán vật phẩm. Khu còn lại là nơi diễn ra các trận tỉ thí, cũng chính là Võ Đấu Tràng.
Lúc Phục Nhan và Thủy Lưu Thanh bước vào, vì đã là đêm khuya nên chợ tự do khá vắng vẻ, trái lại, đấu tràng vẫn đông nghẹt người như đang ở ban ngày. Ánh sáng rực rỡ chiếu khắp nơi, khiến mắt phải chớp mấy lần mới thích ứng được.
Xuyên qua đám đông, Phục Nhan cuối cùng cũng nhìn rõ toàn cảnh Võ Đấu Tràng. Nơi này được chia làm hai khu vực lớn: phía dưới cùng là sân đấu rộng mênh mông, bốn phía là khán đài cao ngất, quy mô còn lớn hơn nhiều so với các nơi thi đấu bình thường khác.
Đối diện với cảnh tượng hùng vĩ ấy, Phục Nhan không khỏi trầm trồ.
Thủy Lưu Thanh ở bên cạnh cười nhẹ nói: "Như chủ nhân thấy, đấu tràng chia làm hai khu lớn. Một bên là dành cho người có tu vi ở mức Khai Quang Kỳ, còn bên kia là nơi tỉ thí của những người đã vượt qua cảnh giới ấy."
Trên hai khu vực đều có dựng một tấm bảng đá lớn, chính là bảng xếp hạng. Vì còn chưa đạt tới cấp độ cao hơn, Phục Nhan chỉ tập trung ánh nhìn về phía khu dành cho Khai Quang Kỳ.
Ở nơi này, không phân biệt ngươi là đệ tử tông môn hay con cháu thế gia, chỉ cần có thực lực, ngươi sẽ được mọi người công nhận.
Quy tắc của đấu tràng cũng rất đơn giản. Chỉ cần tu vi phù hợp, ai cũng có thể lên đài khiêu chiến. Người đang giữ đài nếu thua sẽ bị thay thế. Nếu thắng thì phải tiếp tục chiến đấu, không có thời gian nghỉ ngơi.
Nói cách khác, kể từ khi đặt chân lên đài, ngươi phải liên tục chiến đấu cho đến khi bại trận mới được rời khỏi. Vì vậy, chỉ có người có chuỗi thắng liên tiếp mới được xem là thật sự có thực lực.
Nghe Thủy Lưu Thanh nói, nếu có thể thắng liên tiếp năm trận thì đã là kẻ nổi bật. Còn mười trận liên tiếp, đó đã là cấp thiên tài mà cả vùng Bắc Vực cũng hiếm ai với tới.
Ngay dưới bảng xếp hạng ấy là tấm đá khắc rõ tên những người từng lập được chiến tích vang dội. Phục Nhan bước đến, liếc mắt nhìn thử.
Hàng đầu bảng:
Hạng nhất: Tiết Hộc – Thắng liên tiếp 18 trận Hạng nhì: Băng Linh Nghi – Thắng liên tiếp 15 trận Hạng ba: Thắng liên tiếp 14 trận
...
Phục Nhan không khỏi giật mình. Đấu theo kiểu luân phiên như vậy, dù ngươi mạnh cỡ nào, không được nghỉ ngơi thì cũng khó có thể trụ nổi quá nhiều trận. Vậy mà những người này có thể liên tiếp thắng mười mấy trận, đủ thấy thực lực khủng khiếp đến đâu.
Nàng vừa định quay đi thì bất chợt ánh mắt dừng lại ở một cái tên quen thuộc:
Hạng tám: Bạch Nguyệt Ly – Thắng liên tiếp 12 trận
Chớp mắt nhìn kỹ lần nữa, xác nhận không sai. Quả nhiên là tên của Bạch Nguyệt Ly.
Phục Nhan có chút kinh ngạc. Nàng không ngờ sư tỷ lại từng đến đây tỉ thí, thậm chí còn thắng liên tiếp mười hai trận. Trong đầu nàng chợt hiện ra bóng dáng thanh thoát của Bạch Nguyệt Ly, không khỏi mỉm cười. Với tu vi hậu kỳ Khai Quang Kỳ, nàng ấy có được chiến tích ấy cũng không phải chuyện lạ.
Phục Nhan tin rằng, hiện giờ Bạch Nguyệt Ly hẳn đã mạnh hơn trước rất nhiều. Nếu nàng không dốc hết sức tu luyện, chỉ sợ sẽ bị bỏ lại rất xa.
Chính lúc đó, một luồng khí nóng bừng bừng dâng lên trong lòng Phục Nhan. Nàng cũng muốn thử một lần để tên mình được khắc lên tấm bảng kia. Đường mà Bạch Nguyệt Ly đã đi qua, nàng cũng muốn bước lên để chứng kiến.
Thủy Lưu Thanh nhìn vẻ mặt chủ nhân, trong mắt nàng lóe lên ánh kiên định chưa từng thấy.
Đứng bên cạnh, nàng bất giác nảy sinh một suy nghĩ lạ thường: đi theo Phục Nhan quả là một quyết định đúng đắn.
"Chúng ta tìm chỗ ngồi xem vài trận đã," Phục Nhan nhẹ giọng nói, như thể chỉ là một câu tùy ý.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!