Chương 42: Thành cổ Triều Dương

"Sư tỷ."

Phục Nhan bước tới, thấy Bạch Nguyệt Ly đang cầm kiếm, có vẻ như chuẩn bị rời đi, nàng liền hơi nghi hoặc hỏi:

"Sư tỷ định đi đâu vậy? Chúng ta không phải sẽ vào thẳng thành Triều Dương sao?"

Nghe vậy, Bạch Nguyệt Ly lúc này mới lấy lại tinh thần. Nàng khẽ lắc đầu rồi nhẹ giọng đáp:

"Không có gì, chỉ là thấy muội mãi chưa tới nên có chút lo, sợ muội gặp nguy hiểm."

Bạch Nguyệt Ly không nhận ra lời nói của mình có điều gì đặc biệt, bởi lẽ cả Phục Nhan và Thủy Lưu Thanh đều là người cùng tông, nàng tự nhiên mong cả hai đều bình an.

Phục Nhan hơi ngẩn người, trong lòng bất giác dâng lên một cảm xúc lạ lẫm, nhưng lại cho rằng bản thân mình nghĩ nhiều. Nàng nhìn Bạch Nguyệt Ly, nói tiếp:

"Để sư tỷ lo rồi. Ta chỉ là tốn chút công sức để cắt đuôi đám cướp kia thôi."

"À đúng rồi," Phục Nhan quay sang nhìn mọi người, cất tiếng hỏi: "Mọi người đã đến đông đủ cả chưa? Chúng ta sắp vào Triều Dương Thành rồi phải không?"

Bạch Nguyệt Ly chợt nói: "Vẫn chưa đủ, Thủy Lưu Thanh vẫn chưa tới."

Một đệ tử của Phong Lăng Tông cũng phụ họa: "Đúng vậy, ta nhớ không lầm thì lúc đó chẳng phải ngươi và Thủy đạo hữu cùng nhau rời đi sao? Vậy mà giờ không thấy nàng đâu."

Nghe vậy, Phục Nhan tỏ vẻ như vừa chợt nhớ ra điều gì, nàng nghĩ ngợi một lúc rồi giải thích:

"Ban đầu Thủy sư tỷ ở ngay sau ta, nhưng kẻ cầm đầu đám cướp đó quá khó đối phó, ta buộc phải tách ra và rời đi trước."

Nói xong, Phục Nhan đưa mắt nhìn quanh một vòng, hơi ngạc nhiên nói:

"Chẳng lẽ Thủy sư tỷ vẫn chưa tới sao?"

Bạch Nguyệt Ly gật đầu.

Thấy vậy, Phục Nhan đành nói tiếp:

"Sư tỷ không cần lo, thực lực của Thủy sư tỷ còn mạnh hơn ta, chắc chắn sẽ không gặp nguy hiểm gì đâu."

Trên đường đi, mọi người đều thấy rõ quan hệ giữa Phục Nhan và Thủy Lưu Thanh khá lạnh nhạt. Nếu cả hai cùng đến cùng lúc thì có khi lại khiến người khác sinh nghi, nên Phục Nhan cố ý đến trước một mình, còn Thủy Lưu Thanh chắc phải đi sau.

Nghe lời giải thích ấy, những người khác không ai nói gì thêm, kể cả Bạch Nguyệt Ly cũng im lặng.

Lúc này, Phục Nhan tưởng rằng chuyện đã qua, nhưng lại phát hiện có một ánh mắt đang lặng lẽ dừng lại trên người mình. Nàng khẽ nghiêng đầu, thì bắt gặp ánh nhìn của Phương Vũ – một trong những nhân vật chính.

Ánh mắt của hắn như có như không, không hề lên tiếng, nhưng lại khiến Phục Nhan thấy không thoải mái. Lẽ nào hắn đã phát hiện điều gì?

Trong lúc mọi người còn đang trông ngóng, cuối cùng bóng dáng Thủy Lưu Thanh cũng từ xa hiện ra. Nàng thở dốc, bộ dạng như vừa trải qua một trận đánh dữ dội.

Thấy ánh mắt nghi hoặc từ xung quanh truyền đến, Thủy Lưu Thanh vội mở miệng giải thích:

"Xin lỗi mọi người. Ta bị kẻ cầm đầu đám cướp kia chặn đường nên phải giao đấu một trận, mới đến chậm như vậy."

Một người có vẻ tò mò hỏi:

"Thủy đạo hữu đánh với hắn thật à? Có hạ được hắn không?"

Thủy Lưu Thanh lắc đầu, hơi xấu hổ:

"Ta không phải đối thủ của hắn, tốn không ít sức mới trốn thoát được."

Sau đó, không ai hỏi thêm gì nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!