Chương 38: Bên Ánh Lửa Là Người, Trong Đan Điền Là Độc

Khi Phục Nhan tỉnh lại, cũng không rõ đã qua bao lâu. Trước mắt nàng là một màn sương mù xám trắng mờ mịt. Nàng chống tay ngồi dậy, phải mất một lúc lâu mới dần hồi phục tinh thần.

Phía trước, đống lửa đang cháy tí tách. Khói mỏng dần tan, tầm nhìn trở nên thoáng đãng hơn.

Nàng nhận ra mình đang ở trong một hang núi. Có thể do trần hang rất cao và tối nên không khí bên trong gần như đen kịt, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bóng cây chập chờn, tạo cảm giác không chân thực.

Phục Nhan cúi mắt nhìn đám cỏ khô dưới người mình, không lấy làm ngạc nhiên. Thanh kiếm ngắn vẫn được đặt yên bên cạnh. Nhìn đống lửa còn đang cháy, nàng đoán người nhóm lửa cũng chỉ mới rời đi không lâu.

Tuy chưa thấy bóng dáng Bạch Nguyệt Ly, nhưng Phục Nhan cũng không lo lắng. Dù sao hiện giờ Bạch Nguyệt Ly đã đạt đến giai đoạn viên mãn của Khai Quang kỳ, chỉ cần không gặp yêu thú cấp bốn thì hoàn toàn có thể xoay xở được.

Có lẽ do ngủ được một giấc, tinh thần nàng khá hơn nhiều, ít nhất đã có thể ngồi dậy. Nhân lúc Bạch Nguyệt Ly chưa quay lại, nàng vội lấy hai viên đan hồi khí ra uống rồi ngồi xếp bằng, bắt đầu điều tức khôi phục.

Bạch Nguyệt Ly cũng không đi xa. Chưa đầy nửa nén nhang sau, nàng đã quay lại. Thấy Phục Nhan đang điều tức, nàng không lên tiếng quấy rầy mà lặng lẽ thêm vài khúc củi vào đống lửa.

Khi Phục Nhan bất tỉnh, Bạch Nguyệt Ly đã có lúc hoảng hốt. Nàng cẩn thận kiểm tra mới phát hiện Phục Nhan chỉ là do cạn kiệt linh lực, không có gì nghiêm trọng nên mới yên tâm rời đi.

Sau khi ổn định tâm trí, Bạch Nguyệt Ly lấy vài con cá từ túi trữ vật ra, dùng cành cây xiên lại rồi bắt đầu nướng.

Trong lúc đó, cả hang động yên ắng lạ thường.

Tiêu hóa xong linh lực từ hai viên đan, Phục Nhan lại tiếp tục dẫn linh khí nhập thể. Nàng cố ngưng tụ chân nguyên trong đan điền đã gần cạn kiệt. Đến khi hoàn tất, nàng mới cảm thấy mình như được sống lại.

Mở mắt ra, nàng thấy Bạch Nguyệt Ly đang ngồi bên đống lửa. Bộ y phục trắng sạch sẽ trên người nàng đối lập hẳn với sự hoang vu của hang động, lại như vẽ nên một bức tranh tuyệt đẹp.

Phục Nhan khẽ nghiêng đầu.

– Sư tỷ.

Khi Bạch Nguyệt Ly nghiêng đầu nhìn lại, Phục Nhan khẽ gọi.

Bạch Nguyệt Ly gật đầu, đưa cho nàng một con cá nướng, chậm rãi nói:

– Chân nguyên của ngươi tiêu hao quá mức. Không nên hồi phục quá nhanh, nếu không dễ tổn thương đến căn cốt.

Lời ấy Phục Nhan hiểu rất rõ. Vì vậy nàng mới chỉ uống hai viên đan dược, không dám quá vội.

Nhận lấy cá nướng, nàng khẽ gật đầu:

– Sư tỷ yên tâm, ta chỉ hồi phục một phần nhỏ chân nguyên thôi.

Vừa nói, nàng vừa nhìn chằm chằm vào con cá trên tay. Lúc này bụng nàng đã đói cồn cào nên cũng không khách sáo, cúi đầu cắn một miếng lớn.

– Nóng quá!

Một ngụm vừa nuốt xuống, Phục Nhan đã bị bỏng lưỡi. Thịt cá nóng rát khiến nàng không thể nuốt được, lại ngại phun ra nên chỉ biết liên tục thổi phù phù để giảm nhiệt.

Nhìn bộ dáng lúng túng ấy, Bạch Nguyệt Ly bỗng bật cười khẽ.

Nghe thấy tiếng cười nhẹ vang lên bên tai, Phục Nhan còn tưởng mình nghe nhầm. Nàng vội ngẩng đầu nhìn sang, vừa kịp thấy khóe miệng Bạch Nguyệt Ly cong lên nhẹ – nhưng cũng chỉ trong chớp mắt, nét mặt ấy đã tan biến như chưa từng tồn tại.

– Sao thế? – Có lẽ cảm nhận được ánh nhìn, Bạch Nguyệt Ly nghiêng đầu hỏi.

Phục Nhan lúc này mới lấy lại tinh thần. Thịt cá đã bớt nóng, nàng vừa ăn vừa cười nói:

– Không có gì. Chỉ là đột nhiên nhận ra... đây là lần đầu ta thấy sư tỷ cười.

Bạch Nguyệt Ly khẽ giật mình.

Lời nói ấy khiến nàng trầm ngâm. Trước giờ nàng rất ít khi biểu lộ cảm xúc, còn Phục Nhan thì lúc nào cũng hay cười – có chút ngốc nghếch, nhưng lại rất lanh lợi. Đôi mắt nàng trong veo, nụ cười mang theo sự thoải mái khiến người khác cũng vui lây.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!