Trong rừng đột nhiên trở nên im lặng đến rợn người. Một cơn gió lạnh thổi qua, mang theo mùi máu tươi dày đặc lan khắp không khí.
Phía trước, cuộc giao chiến giữa hai bên vốn đang căng thẳng cũng bất giác dừng lại. Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào vũng máu đang loang trên mặt đất. Ai nấy đều lộ rõ vẻ bàng hoàng.
Đám tán tu còn lại nhanh chóng tỉnh táo. Họ nhìn nhau dò xét, xác định cảnh tượng vừa xảy ra không phải là ảo giác, liền nhận ra có điều gì đó cực kỳ bất thường.
Không chần chừ, một nhóm tán tu lập tức quay người bỏ chạy, dường như muốn từ bỏ kế hoạch cướp đoạt. Thế nhưng, chỉ sau một hơi thở, hai tên trong số họ lại đột ngột ngã quỵ.
"Aaaa!"
Tiếng hét thê thảm vang lên, thân thể họ co giật, khuôn mặt méo mó dữ tợn. Chỉ trong nháy mắt, hơi thở biến mất hoàn toàn, cơ thể tan rữa, hóa thành một vũng máu đỏ sẫm.
Cảnh tượng đó khiến tất cả đều biến sắc.
Một tên tán tu khác lập tức vận linh lực bao phủ quanh mình, không thèm liếc nhìn đồng đội vừa chết thảm, quay đầu nhảy vào rừng rậm, mất dạng trong chớp mắt.
Kẻ đó có thể ngoảnh mặt bỏ đi không cần do dự. Nhưng Phục Nhan thì không thể. Nàng biết rõ nguy hiểm đang đến gần, nhưng chưa đến giây phút cuối cùng, nàng tuyệt đối sẽ không bỏ mặc mọi người mà rút lui.
"Người của chúng ta, mau tập trung lại thành một vòng!"
Hàn Thượng Chi, dù là người đứng đầu Loan Tấn Bảo, vẫn giữ được bình tĩnh. Hắn lập tức ra lệnh cho các hộ vệ tập hợp lại, cùng với Hàn Thượng Đức vận chân nguyên dựng nên một lớp lá chắn, bao bọc toàn bộ đội ngũ bên trong.
Các hộ vệ chủ yếu là người tu hành cấp thấp, không có khả năng tự bảo vệ trong tình huống nguy hiểm thế này. Nếu không được che chở, họ chỉ có thể chờ chết.
Dù lá chắn được dựng lên, chỉ dựa vào sức của hai người là không thể cầm cự lâu dài. Thấy vậy, các đệ tử các môn phái khác cũng nhanh chóng phối hợp, tăng cường sức phòng thủ.
Ngay lúc Phục Nhan chuẩn bị góp sức, thì từ sâu trong rừng vang lên tiếng rì rì dày đặc.
"Ong ong ong ong..."
Tiếng động ấy khiến mọi người bất giác nhìn về phía phát ra âm thanh. Một bầy sinh vật đen đặc, dày đặc như ong mật đang lao đến.
Phục Nhan: "..."
May mà nàng không bị chứng sợ đồ dày đặc, nếu không nhìn thấy cảnh tượng này, có lẽ đã ngất tại chỗ.
Đúng lúc đó, Bạch Nguyệt Ly từ phía sau bất ngờ chạy đến, không nói lời nào, nắm tay kéo thẳng Phục Nhan về phía vòng phòng ngự.
Chỉ trong chớp mắt, hai người đã đứng an toàn bên trong lớp lá chắn. Bạch Nguyệt Ly buông tay, lập tức vận công, tăng thêm một lớp bảo vệ cho lá chắn.
Phục Nhan ngẩn người nhìn nàng, cảm giác ấm áp vừa thoáng qua trong lòng bàn tay khiến nàng có chút ngơ ngẩn.
"Sao thế?" Bạch Nguyệt Ly nghiêng đầu hỏi.
"Không... không có gì." Phục Nhan vội lảng tránh ánh mắt, thu hồi tâm trạng, lập tức vận chân nguyên hỗ trợ bảo vệ lá chắn.
Dù có chút lúng túng vì cảm xúc thoáng qua, nàng vẫn biết tình hình hiện tại không cho phép bản thân phân tâm. Đàn sinh vật giống ong mật kia đã tới rất gần.
Chỉ thấy bầy sinh vật ấy lao thẳng vào lớp phòng ngự, bao vây cả vòng chắn giống như một chiếc lồng thủy tinh bị phủ kín bởi tấm vải đen.
"Ong ong ong!"
Tiếng vo ve dày đặc bao trùm khiến ai nấy cũng bức bối, khó chịu. Trong không khí ngột ngạt đó, có người bật hỏi:
"Chúng là loại yêu thú gì vậy?"
Không ai trả lời.
Phục Nhan cố quan sát kỹ một trong những con sinh vật gần nhất, nhưng vẫn không thể xác định nó là loại gì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!