Tuy rằng cuộc thi xếp hạng tạm dừng một ngày, nhưng những đệ tử được đề cử thăng cấp vẫn chưa vội rời đi. Khi Phục Nhan và Bạch Nguyệt Ly bước tới đại điện bên ngoài, liền thấy nơi này đã có không ít đệ tử tụm năm tụm ba bàn tán rôm rả.
Dĩ nhiên, họ không hẳn quan tâm tới cuộc họp nội bộ bên trong, mà phần nhiều là vì tò mò, đến để góp vui.
"A, Bạch sư tỷ và Phục Nhan cũng đến rồi."
Có người phát hiện ra bóng dáng hai nàng, liền thì thầm nói nhỏ. Tất cả ánh mắt lập tức đổ dồn về phía họ.
"Ta nhớ là Đồng Trăn hình như rất thân thiết với Phục Nhan, nàng ấy lợi hại như thế, ngươi nghĩ xem, có khi nào trên người nàng cũng có vật báu gì không?"
"Không dễ đâu... Vật phẩm linh bảo không phải thứ có thể tùy tiện sở hữu được."
"Nhưng Đồng Trăn có mà, còn tận hai món!"
"..."
Trước những ánh mắt tò mò kia, Phục Nhan đã quá quen thuộc nên chẳng để tâm. Nàng khẽ nghiêng đầu nhìn về phía Bạch Nguyệt Ly, không rõ nàng ấy định làm gì.
Là đại đệ tử của Thủy Linh Tông, Bạch Nguyệt Ly đương nhiên có tư cách bước vào đại điện. Còn Phục Nhan, thì đứng đợi bên ngoài. Bạch Nguyệt Ly không chút chần chừ mà đi thẳng vào trong.
Nhìn theo bóng lưng rời đi của nàng ấy, thần sắc Phục Nhan khẽ dao động.
Thời gian trôi qua từng chút một. Trong lúc chờ đợi, Phục Nhan còn tưởng tượng đến những kết cục tệ nhất có thể xảy ra. Nhưng bên trong đại điện vẫn yên ắng không chút động tĩnh.
Ngay khi mọi người bắt đầu cảm thấy sốt ruột vì tò mò, bỗng dưng có một luồng khí tức mạnh mẽ, đầy áp lực từ xa nhanh chóng lan đến đỉnh núi. Phục Nhan cũng bị chấn động. Khi nàng ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy một thân ảnh màu xanh lục lao nhanh từ chân trời đáp xuống. Người ấy là một nam nhân trung niên, đáp xuống trước đại điện của Thủy Linh Tông, đứng thẳng bất động.
Sắc mặt ông ta rất nghiêm trọng, không thèm liếc nhìn ai mà lập tức bước vào trong điện. Chỉ đến khi ông ta khuất bóng, áp lực đáng sợ kia mới từ từ tan đi. Mọi người mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
"Trời ơi... vừa rồi là ai vậy? Chỉ mới phóng thích khí tức mà ta đã không thở nổi rồi!"
"Ta cũng thế! Cảm giác như chỉ cần ông ta động tay là có thể nghiền nát ta vậy! Chưa từng thấy loại uy lực nào như thế!"
"Chẳng lẽ là cường giả cảnh giới Hóa Hư?"
"Không thể đâu! Bắc Vực ta có mấy người như thế đều biết cả rồi, ta chưa từng nghe đến người này. Trừ phi ông ta không phải người của Bắc Vực."
"..."
Lời này vừa thốt ra, mọi người đều rơi vào trầm mặc. Có thể là sự thật cũng không chừng.
Phục Nhan nhìn bóng lưng người nọ tiến vào đại điện, cũng dần bình tâm lại. Cảm giác đáng sợ khi nãy rõ ràng là khoảng cách thực lực giữa cường giả chân chính và mình. Dù là vậy, nàng vẫn tin rằng sẽ có một ngày mình đạt đến cảnh giới đó.
Dựa vào thân phận và khí thế kia, nàng đoán đại khái ông ta hẳn là người của gia tộc Đồng Trăn. Dù không biết tại sao ông ấy tìm được đến đây, nhưng một khi người của Đồng Trăn đã xuất hiện, vậy thì nàng không cần quá lo lắng cho sự an toàn của Đồng Trăn nữa.
Thủy Linh Tông vốn không đủ năng lực để dễ dàng đắc tội với người từ Trung Đô.
Nghĩ đến đây, trái tim luôn canh cánh của Phục Nhan cuối cùng cũng có thể an tâm phần nào. Nếu Đồng Trăn đã được người nhà đón đi, vậy nàng ấy sẽ không còn nguy hiểm nữa.
Quả nhiên như nàng đoán, không lâu sau, có một vị trưởng lão từ đại điện bước ra, ra lệnh giải tán mọi người. Các đệ tử không ai dám trái lệnh, lần lượt rời đi.
Phục Nhan cũng quay về căn nhà gỗ nhỏ của mình.
Chỉ chốc lát sau, Bạch Nguyệt Ly dẫn theo Đồng Trăn bước vào sân, nhưng không cùng vào nhà. Nàng chỉ đứng ngoài nhìn theo Đồng Trăn cười lớn rồi bước vào phòng.
"Phục Nhan!" – Đồng Trăn gọi to.
Phục Nhan đang ngồi điều tức mở mắt ra, thấy nàng bước vào thì chỉ có thể bất đắc dĩ mỉm cười, mở miệng hỏi: "Làm sao vậy?"
Đồng Trăn không trả lời ngay, chỉ hì hì cười hai tiếng rồi nói thẳng: "Ta đến từ biệt ngươi, ta phải về nhà rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!