Chương 25: Nhận nhiệm vụ màu đỏ

Đúng vào lúc thế trận như sợi chỉ treo chuông, trên đài tỉ thí, Bạch Nguyệt Ly vẫn không có ý né tránh. Nàng chỉ nhẹ nhàng vung tay, thanh Nguyệt Diêu Kiếm theo thế chắn ngang người.

Khi mũi kiếm của Phục Nhan vừa lướt tới, Bạch Nguyệt Ly vẫn đứng nguyên tại chỗ, một tay vững vàng đỡ lấy chiêu kiếm, sau đó thân hình nàng nhẹ nhàng chuyển động, thoáng một cái liền đánh rơi đoạn kiếm trong tay Phục Nhan.

Một tiếng "leng keng" vang lên, thanh Linh Lung Đoạn Kiếm rơi xuống đất.

Phục Nhan đứng lặng một lát rồi khẽ nói: "Ta thua." Nàng từ tốn ngẩng đầu, nhìn về phía vị trưởng lão đang cầm quyền trượng và lên tiếng.

Vị trưởng lão hơi ngừng lại, sau đó tuyên bố: "Bạch Nguyệt Ly thắng, được cộng điểm!"

Phục Nhan không nói gì thêm, chỉ xoay người bước tới nhặt lại thanh Linh Lung Đoạn Kiếm của mình, rồi mới nhìn sang Bạch Nguyệt Ly, mỉm cười: "Đa tạ sư tỷ đã chỉ dạy, trận tỉ thí này ta học được rất nhiều."

Thật ra, Phục Nhan đã sớm biết giữa nàng và Bạch Nguyệt Ly có chênh lệch về thực lực. Dù đã đột phá đến trung kỳ, nàng cũng không tự tin vào bản thân. Vì vậy, lần thất bại này nàng không lấy làm buồn, trái lại còn nhận ra nhiều điểm yếu của mình.

Quả thực, trận tỉ thí này giúp nàng thu được không ít.

Thực ra Phục Nhan còn chưa dùng tới chiêu Vô Huyễn Kiếm Thức thứ hai. Dù sao phía sau còn có trận chung kết, không thể quá sớm để lộ toàn bộ thực lực. Hơn nữa, chiêu thứ hai kia e rằng cũng không thể đánh bại được Bạch Nguyệt Ly.

Nhìn thấy Phục Nhan vẫn giữ nụ cười như thường, Bạch Nguyệt Ly thu kiếm lại, trong lòng thoáng có chút bất ngờ. Với những kẻ có thiên phú dị thường, đa phần khó lòng chấp nhận thất bại, thậm chí còn sinh ra lệch lạc trong tâm trí. Nhưng Phục Nhan lại khác — thắng thì không kiêu, thua cũng không nản. Với một người như thế, con đường tu hành sau này ắt sẽ còn đi rất xa.

Thu kiếm xong, Bạch Nguyệt Ly khẽ gật đầu với Phục Nhan, sau đó rời khỏi đài. Phục Nhan cũng lặng lẽ đi theo sau.

Chỉ đến khi hai người cùng bước xuống khỏi đài tỉ thí, đám đông mới như sực tỉnh.

"Dù biết trước Phục Nhan sư muội sẽ thua, nhưng sao ta vẫn cảm thấy trận này quá xuất sắc! Còn nữa, Bạch sư tỷ quả thật ngầu quá đi!"

"Ôi trời... lúc nãy Bạch sư tỷ một tay chắn được chiêu kiếm của Phục Nhan, ngầu đến mức làm ta khóc luôn. Nhưng Phục Nhan sư muội cũng rất lợi hại đấy chứ."

"Nếu xét toàn môn, chắc nàng có thể lọt vào top năm rồi."

"Không phải đâu, nàng mới vào nội môn chưa tới ba tháng, lại là lần đầu tham gia đại hội. Vậy mà đã có thể vào top năm thì chẳng phải thiên phú của Phục Nhan đã vượt qua cả Bạch sư tỷ rồi sao?"

"Ai biết được..."

Lúc này, sau khi Phục Nhan thua trận, thì tới lượt Đồng Trăn bước lên đài tham gia vòng loại của nàng.

Thật lòng mà nói, Phục Nhan cũng không thấy gì quá nặng nề. Thua dưới tay Bạch Nguyệt Ly vốn là chuyện rất bình thường. Nếu như thực lực hiện tại của nàng mà có thể vượt cấp chiến thắng được đối phương, thì mới là điều khó tin.

Lúc đang suy nghĩ, Phục Nhan ngẩng đầu nhìn về phía Đồng Trăn.

Tuy nàng tin tưởng thực lực của Đồng Trăn, nhưng vẫn không khỏi có chút lo lắng. Trong lòng nàng thực sự hy vọng Đồng Trăn có thể thắng vòng loại.

Nghĩ đến đây thì đối thủ của Đồng Trăn cũng đã bước lên đài. Đó là một đệ tử xếp hạng một trăm linh hai trong môn phái, tên là Tống Đạm Giang. Với cái tên này, Phục Nhan chưa từng nghe qua, nhưng nhờ những tiếng bàn tán xung quanh, nàng nhanh chóng hiểu được vài phần.

Nghe nói, thiên phú của Tống Đạm Giang tuy không cao, nhưng hắn lại vô cùng siêng năng, nỗ lực không ngừng. Trên con đường tu luyện, hắn giống như con gián đánh mãi không chết, bền bỉ tiến về phía trước.

Trận đấu này cũng thu hút không ít ánh mắt từ các đệ tử đang quan sát.

Trên đài, Đồng Trăn cúi người chắp tay, lễ phép nói: "Đồng Trăn, xin được chỉ giáo."

Tống Đạm Giang cũng chắp tay đáp lại: "Tống Đạm Giang, mời."

Trận đấu chính thức bắt đầu.

"Tuy ta biết chắc mình không đánh lại ngươi," Tống Đạm Giang ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Đồng Trăn, vẻ mặt rất kiên quyết, "nhưng ta vẫn muốn thử một lần."

Trước đó, hắn từng xem trận đấu giữa Đồng Trăn và Lý Nham Uy, người xếp trong top một trăm. Hắn hiểu rất rõ sức mạnh thể tu của nàng, vì vậy cũng biết phần thắng của mình là rất mong manh.

Nhưng cho dù là như thế, hắn vẫn không chịu bỏ cuộc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!