Chương 9: (Vô Đề)

Tô Thành thật sự không thể ngờ rằng, hóa ra mượn việc thời gian chênh lệch cùng phạm vi góc chết để vòng qua phạm vi cảnh giới của mụ phù thủy lại là một chuyện đơn giản đến vậy.

Chàng trai đồng hành như nắm rõ kiến trúc nơi này trong lòng bàn tay, cho dù ở trong bóng tối cũng đều có thể dễ dàng tiến lùi. Mỗi lúc bị kẹt hắn đều gãi đúng chỗ ngứa, dường như hắn luôn có thể tìm được một góc chết để trú ẩn trước khi bị phát hiện.

Chẳng mấy chốc hai người đã hữu kinh vô hiểm xuống tới tầng một.

(*) Hữu kinh vô hiểm: Bị hoảng sợ nhưng không gặp nguy.

Tô Thành đứng dưới đại sảnh tầng một không người, đột nhiên có chút không dám tin vào sự thật.

Hai người… cứ vậy mà xuống được rồi? Tại sao anh ta lại cảm thấy có chút không chân thực?

Tô Thành hoảng hốt đi theo sau lưng Ôn Giản Ngôn. Hai người băng qua đại sảnh, đi tới trước cánh cửa ký túc xá đóng chặt.

Chàng trai trước mặt bỗng dừng bước.

"Làm sao vậy?"

Tô Thành ngẩn người, anh ta đi lên phía trước thử đẩy cửa, cửa sắt không di chuyển. Anh ta lại dùng sức vặn chốt, tuy nhiên then cửa vẫn dính chặt vào chỗ cũ.

Cánh cửa đã bị khóa lại.

"Không, không sao, nhất định chìa khóa ở gần đây thôi." Tô Thành nhìn chằm chằm vào cánh cửa, chậm rãi lui ra sau vài bước, cố gắng bình tĩnh mở lời.

Mặc dù anh ta chỉ là người mới, nhưng cũng đã từng chơi qua rất nhiều game giải đố kinh dị. Chiếu theo lẽ thường, mỗi cánh cửa khóa luôn có một chiếc chìa khóa tương ứng, tuy nhiên người chơi cần phải tìm được chìa khóa.

Chắc chắn là vậy.

"Tôi qua bên kia xem thế nào. Cảnh sát Từ, anh…"

Tô Thành vừa nói vừa quay đầu nhìn về phía chàng trai đứng bên cạnh… Tuy nhiên lời mới nói được một nửa đã bị kẹt trong cuống họng.

"Rắc rắc."

Khóa cửa vang lên một tiếng giòn tan, sau đó chậm rãi mở ra bên ngoài.

"…"

Tô Thành trợn mắt há mồm. Anh ta á khẩu câm nín chăm chú nhìn vào thanh niên bên cạnh đang đứng dậy.

"Hả, chìa khóa?"

Dường như lúc này Ôn Giản Ngôn mới chú ý tới ánh mắt kinh hãi của đối phương. Hắn thuận tay nhét dây thép gai vào trong túi, hơi nghiêng mặt đi, giống như không có việc gì nói: "Bây giờ không cần."

Chàng trai nở nụ cười nhẹ, dáng người thon dài cao ngất đứng giữa ánh sáng và bóng tối, đôi mắt thẳng thắn thấu triệt.

"…"

Tô Thành há miệng nói bằng chất giọng khô khốc: "Ha ha, anh… trường cảnh sát mấy anh cũng dạy cái này à?"

Không khí vui vẻ tràn ngập phòng livestream.

"Ha ha ha ha ha ha ha, buồn cười chết mất."

"Ha ha ha ha ha ha tôi biết ngay mà."

"Nào nào nào, mở kèo mở kèo. Mọi người cược xem cuối cùng streamer có thể vạch mặt con lươn kia không?"

"Tôi cảm thấy chắc là vạch được. Làm gì có trường cảnh sát nào dạy học sinh làm ba cái trò mèo, vừa nhìn đã biết không phải hạng người tốt lành!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!