Chương 48: (Vô Đề)

Không, không, không, nói không chừng, nói không chừng chỉ là do hắn nghĩ nhiều?

Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi, buộc bản thân phải bình tĩnh lại.

Mặc dù phó bản Trường cấp ba Đức Tài và Tiểu khu An Khang có những điểm chung nhất định, nhưng bên trong đó lại có biến số rất lớn, ấy chính là thứ tên "Bồ Tát" kia.

Và quan trọng hơn, ngoại trừ các tuyến đường ẩn, cho đến bây giờ Ôn Giản Ngôn vẫn chưa thấy bóng con ma nào xuất hiện, chỉ có vài người với vẻ bề ngoài hơi kỳ lạ, tuy nhiên sự khác biệt bên trong vẫn rất lớn.

Vả lại… ba phó bản liên tiếp đều đụng trúng Boss quỷ mình từng đắc tội?

Xác suất chuyện này quá nhỏ, làm sao có thể xảy ra thật chứ.

Ôn Giản Ngôn lắc đầu vứt bỏ dự cảm chẳng lành trong lòng.

Tuy nhiên, nói đến mới nhớ…

Hắn khẽ nheo mắt, trầm ngâm nhìn bóng người đứng bên cửa…

Ông bảo vệ này hơi lạ.

Rõ ràng đối phương đã rời khỏi đây dưới sự khuyên can của hắn, vì sao lại vẫn cố tình vòng về trước Tết Trung Nguyên?

Thời điểm nhìn thấy ông ta, trong đầu hắn đã bịa được lý do nói dối, nhưng người bảo vệ lại không hề nhắc đến chuyện trước đó, ánh mắt ông ta lạnh nhạt đảo qua người Ôn Giản Ngôn, giống như hoàn toàn không quen biết hắn.

Và khuôn mặt của ông ta… luôn khiến người ta cảm giác có điều gì đó không ổn.

Đúng lúc này, một tiếng "Xoạt xoạt" rất nhỏ vang lên sau lưng. Tiếng động cực khẽ, bởi vì xen lẫn giữa tiếng nói chuyện của streamer và bảo vệ nên gần như không nghe rõ.

Hầu hết các streamer đều đã tụ tập trước cửa, dồn tất cả sự chú ý lên Trần Mặc và bảo vệ. Ngoại trừ Ôn Giản Ngôn đứng ở phía sau phân tâm nãy giờ thì không còn ai nghe thấy tiếng động kỳ lạ.

Ôn Giản Ngôn giật mình quay đầu nhìn về nơi phát ra âm thanh.

Nháy mắt, toàn thân hắn nổi da gà.

Không biết bắt đầu từ khi nào, bốn con người giấy cùng nhau ngồi trên sô pha, bốn khuôn mặt trắng bệch mỉm cười đối diện cửa. Tròng mắt của chúng được vẽ bằng màu đen xì không có ánh sáng, khóe miệng giương cao tựa như đường cong nguệch ngoạc đỏ tươi trên mặt, ở trong bóng tối có vẻ vô cùng đáng sợ.

Chúng nó yên lặng nhìn chăm chú vào con người cách đó không xa, nụ cười trên mặt khô khan cứng đờ.

… Đệt!

Con ngươi của Ôn Giản Ngôn co lại, dường như nhận ra gì đó, hắn lập tức nhìn về phía cửa.

"Sắp đến Tết Trung Nguyên rồi."

Dưới ánh đèn mờ ngoài hành lang, thoạt nhìn sắc mặt bảo vệ không khác người thường là bao, nhưng nếu cẩn thận để ý có thể nhận thấy sắc mặt của ông ta hơi tái trắng, mỗi khi nói chuyện khóe miệng thường thường nhếch lên, hai môi khép mở rất ít, lộ vẻ khô khan cứng đờ.

"Nếu mấy người không đi ngay…"

Khóe miệng bảo vệ đột nhiên nhếch cao, tạo thành độ cong âm trầm:

"Vậy thì không cần đi nữa…"

"A!"

Một bóng người bỗng vọt lên từ phía sau rồi tung người nhảy.

Bảo vệ bất ngờ không kịp phòng bị lùi về phía sau vài bước. Tiếng giấy giòn tan vang lên, cổ tay đang nắm chặt cửa bị gãy, chỉ còn sót lại bàn tay bằng giấy treo trên cánh cửa.

"Đệt! Đi thôi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!