Chương 46: (Vô Đề)

Phòng 1326.

Ngoại trừ việc lộn xộn hơn thì nó không khác căn phòng trong tuyến đường ẩn là bao. Đồ đạc cũ kỹ lớn nhỏ chất đầy, không gian chật hẹp gần như không có chỗ để đặt chân, tuy nhiên mùi bụi bặm nồng nặc trong không khí đã biến mất, thay vào đó là mùi thức ăn đậm đà.

Ôn Giản Ngôn đỡ bà lão ngồi xuống ghế dựa, ngước mắt nhìn quanh căn phòng.

Gần lối đi vào nhà bếp đặt một điện thờ giống hệt như phòng 1304, Bồ Tát kỳ lạ ngồi trong điện thờ mở mắt, mỉm cười nhìn về xa xăm.

Nến điện vẫn sáng, tựa như hai con mắt màu đỏ tươi.

Mặc dù toàn bộ căn phòng có vẻ lộn xộn chật chội, hiển nhiên không được dọn dẹp trong thời gian dài, nhưng xung quanh điện thờ vẫn sạch sẽ không tì vết, trái cây tươi và cống phẩm được đặt trước điện thờ.

Bà cụ dùng bàn tay gầy guộc nhăn nheo nắm chặt tay Ôn Giản Ngôn, như thể sợ hắn sẽ biến mất ngay khi mình buông ra.

Bà mò mẫm vuốt ve cổ tay Ôn Giản Ngôn:

"Tú Thanh, có phải sau khi thăng chức bận lắm hả con? Nhìn kìa, trông gầy nhiều rồi."

Bà cầm tay Ôn Giản Ngôn huyên thuyên mãi: "Mẹ đã nói rồi, sau này buổi tối phải về ăn cơm, không nên ăn ở bên ngoài, không có lợi cho sức khỏe. Cũng đừng về nhà quá trễ khiến A Ninh phải lo…"

Chàng trai ngồi bên cạnh ghế dựa, mặc cho bà cụ cầm tay nói chuyện gia đình.

Ôn Giản Ngôn cụp mắt xuống, nét mặt bình tĩnh dịu dàng, thỉnh thoảng đáp lại vào câu, không hề có chút biểu hiện mất kiên nhẫn nào.

Đột nhiên bà lão dừng lại.

Bà quay đầu sang, dùng cặp mắt trắng đục yên lặng nhìn, phảng phất như muốn dùng đôi mắt đục ngầu nửa mù ấy soi thẳng vào đáy lòng hắn, giọng nói già cỗi đục ngầu:

"Tú Thanh, Bồ Tát biết hết."

"…!"

Ôn Giản Ngôn thoáng giật mình, sau đó nhanh chóng nhận ra dường như mình vừa chạm vào manh mối mấu chốt.

Hắn nắm bàn tay nhăn nheo lạnh lẽo của bà cụ, dùng giọng điệu tự nhiên, không mang theo chút âm điệu khác thường nào trả lời:

"Mẹ, mẹ nói gì vậy? Bồ Tát biết cái gì chứ?"

Bà cụ không nói tiếp.

Bà run rẩy nâng tay lên, mò mẫm trên cổ tay mình, sau đó khó khăn kéo chuỗi hạt xuống rồi lại run rẩy dúi nó vào tay Ôn Giản Ngôn:

"Tú Thanh, con cầm lấy đi."

"Nó nằm trong tay con có ích hơn so với mẹ."

[Ting! Chúc mừng streamer đã nhận được đạo cụ ẩn (cấp khó) trong phó bản.]

[Tiến độ thu thập 1/5]

Ôn Giản Ngôn ngẩn người, cúi đầu nhìn chuỗi hạt trong tay mình.

Bởi vì được đeo quanh năm nên hạt châu màu đỏ sậm trông sáng bóng, mặt trên khắc những phù văn kỳ lạ bằng chữ vàng nhỏ, không thể nhận ra là họa tiết gì, tuy nhiên cầm rất nặng tay.

"Thôi, mẹ buồn ngủ rồi."

Bà cụ vỗ vỗ tay Ôn Giản Ngôn, khuôn mặt nhăn nheo mang theo ý cười nhẹ nhàng: "Mẹ ngủ một lát đây."

Nói xong bà thu tay về, tựa lưng lên chiếc ghế dựa rồi nhắm mắt lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!