Chương 332: (Vô Đề)

Ôn Giản Ngôn giơ tay sờ mặt nạ đeo trên mặt.

Mặt nạ như dán vào mặt, mang tới cảm giác cực kỳ kỳ lạ.

Nhìn từ xa nó có vẻ cứng đờ và trắng bệch, giống như làm bằng gốm sứ. Nhưng khi thực sự chạm tay vào mới phát hiện ra, chiếc mặt nạ này mềm mại lạnh lẽo giống như da người, ôm khít vào mặt, không để hở một khoảng trống nào, luôn khiến người ta sinh ra ảo giác rằng mình sẽ hợp nhất với nó vào giây tiếp theo, rất kỳ lạ, mang cho người ta cảm giác cực kỳ khó chịu.

Âm thanh của hơi thở bị mắc kẹt trong mặt nạ, vang vọng bên tai.

Ngược lại, miễn cưỡng được coi là trót lọt.

Nhìn ra ngoài qua chiếc mặt nạ, cả thế giới dường như đã thay đổi.

Bên ngoài cửa sổ, mưa lạnh đang rơi, đám xác chết vốn quay lưng, đứng thẳng trên đường phố đột nhiên quay mặt về phía họ sau khi họ đeo mặt nạ.

Từng khuôn mặt cứng đờ tái nhợt mang theo nụ cười quái dị, hốc mắt đen xì như hai cái lỗ trống, vô thần nhìn qua.

Tuy nhiên không giống ban nãy, bây giờ chúng chỉ [nhìn chằm chằm] chứ  không có hành động gì thêm.

Nhịp tim đập như trống trận dần ổn định.

"Đi thôi."

Ôn Giản Ngôn thở phào nhẹ nhõm, nghe thấy bản thân dùng chất giọng ồm ồm nói.

"Lần này chúng ta có thể tiếp tục đi dọc theo con phố."

Dứt lời, hắn bước ra ngoài cửa.

"…"

Những người còn lại liếc nhau, sau đó cũng cẩn thận đuổi theo Ôn Giản Ngôn.

Bên tai lặng bặt như tờ, chỉ nghe thấy mưa rơi lộp bộp xuống đất.

Những xác chết kia vẫn đứng tại chỗ, chậm rãi xoay đầu theo từng hành động của họ. Từng khuôn mặt trắng bệch nhìn họ đăm đăm, những cặp mắt đen xì đồng loạt lướt qua họ, nom khiến người ta sởn tóc gáy, tim như nhảy thót lên cổ họng.

Khoảng cách được kéo gần từng chút.

Bọn họ có thể thấy rõ đường vân trên khuôn mặt trắng bệch của xác chết, thậm chí ngửi được mùi tanh hôi nồng nặc hoà cùng mùi nước mưa bốc ra từ xác chết. Thần kinh của cả đám thét gào vì sợ hãi, lông tơ sau lưng dựng ngược.

Một bước, hai bước, ba bước, cuối cùng… lướt qua.

Tuy rằng họ đã lướt qua đám xác chết, song ánh mắt vô hồn không có bất kỳ cảm xúc nào tựa như kim đâm vào lưng, giống như một sự thúc giục vô hình nào đó khiến họ không tự chủ được tăng nhanh tốc độ.

Cuối cùng cả nhóm cũng đã rời xa khỏi đám xác chết.

Cảm nhận được mùi hôi thối tiêu tan, mọi người không khỏi thở phào nhẹ nhõm dưới lớp mặt nạ.

Chẳng biết có phải do đeo mặt nạ hay không, dường như đường phố trước mặt loáng thoáng có chút biến hoá vi diệu so với khi trước.

Bầu trời trước kia vốn đã âm u, bây giờ lại càng đen như mực.

Mọi người vẫn giữ im lặng, tiếp tục tiến về phía trước.

Khác với lần trước, lần này, xác chết trên đường không hề biến mất, càng đi về trước số lượng xác chết ngày càng nhiều.

Bọn chúng đứng cứng đờ trên phố, từng khuôn mặt trắng bệch hướng về phía nhóm Ôn Giản Ngôn, im hơi lặng tiếng nhìn họ chằm chằm.

Tầm nhìn trở nên hẹp hơn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!