Chương 331: (Vô Đề)

Ôn Giản Ngôn: "Anh tìm thấy rồi sao? Vị trí cụ thể ở chỗ nào?"

Tóc Vàng chỉ về đằng trước, khẳng định chắc nịch: "Khoảng ba mươi mét về trước, phía bên phải có một cửa hàng đang mở cửa."

"Được, vậy hành trình tiếp theo của chúng ta là tới đó phải không?

Chung Sơn xoa tay: "Vậy chúng ta đi thôi."

Trần Mặc nhìn khắp xung quanh con đường tĩnh mịch, thận trọng bổ sung: "Số lượng cửa hàng mở cửa trên con phố này thật sự quá ít. Cửa hàng mở cửa vào thời điểm này sẽ không đơn giản như vậy, tóm lại, tiếp theo chúng ta nhất định càng phải cẩn thận."

Những người khác nháo nhác gật đầu.

Cơn mưa lạnh lẽo từ trên bầu trời xám xịt xối xuống, đập tí tách vào con đường đá xanh, làm xáo động dòng nước đọng giữa các khe hở. Phía dưới mặt nước đọng hỗn loạn mơ hồ không chiếu ra được một chút ánh sáng hay bóng tối nào.

Trên đường phố, vài bóng người đứng rải rác bất động.

Chúng quay lưng về phía mọi người, đứng thẳng tại chỗ, hệt như chiếc đinh đóng chặt xuống đất.

Mọi người nâng cảnh giác lên mức cao nhất, bước dọc theo đường phố.

Họ cẩn thận đi vòng qua từng xác chết nằm rải rác trên đường, cố gắng tránh chúng càng xa càng tốt, tránh quấy rầy đến những tồn tại mang hơi thở kỳ lạ này.

Trong suốt quá trình, các thi thể vẫn không nhúc nhích.

Cho dù nhóm Ôn Giản Ngôn đi ngang qua chúng thì chúng cũng không có bất kỳ phản ứng gì, tựa như chỉ là vật chết thuần túy nào đó, miễn cưỡng duy trì hình dáng nhân loại mà thôi.

Tuy nhiên bất kể nhìn từ hướng nào thì chúng luôn quay lưng với họ.

Khoảng cách ba mươi mét không xa cũng không gần.

Chẳng bao lâu sau mọi người đã đi tới trước "Cửa hàng còn mở" trong miệng Tóc Vàng.

Nó thực sự "mở".

Không giống các cửa hàng khác, cửa hàng này không đóng chặt cửa song cũng không như Tóc Vàng nói mở một cửa…

Ngược lại, hai ván cửa của nó mở rộng sang hai bên, hoàn toàn không có sự ngăn cản nào, cứ như đang âm thầm truyền tải một thông điệp:

[Chào mừng]

Mọi người giật mình. Kể cả không có mệnh lệnh của Ôn Giản Ngôn thì họ cũng theo bản năng dừng cách cửa chính vài mét.

Tóc Vàng cũng bị sửng sốt.

Hắn ta vô thức quay đầu liếc nhìn phương hướng mình vừa đi qua, trên mặt lộ vẻ mịt mờ: "Từ góc độ vừa rồi quả thật cánh cửa chỉ mở một bên… Trong suốt quá trình tôi cũng không thấy cánh cửa chuyển động, chẳng lẽ do vấn đề góc độ?"

"…"

Ôn Giản Ngôn nheo mắt, đoạn hỏi:

"Trong cửa có gì? Anh có thấy không?"

Tóc Vàng nhìn cánh cửa mở toang, chậm rãi lắc đầu, lộ vẻ quẫn bách:

"Tôi… Tôi không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì, giống như ban nãy vậy."

Kể từ khi [cửa] ra vào thị trấn bị đóng lại và phố buôn bán "thay đổi" trong lúc không thể nhận ra, mỗi gian phòng ốc ở đây như bị bóng tối sền sệt vô biên bao phủ. Bất kể cửa có mở hay không thì đều không thể bị ánh mắt nhìn thấu, ngay cả người có thiên phú thị giác như Tóc Vàng cũng không làm gì được.

Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!