"……"
Ngay khi Ôn Giản Ngôn vừa dứt lời, bầu không khí lập tức chìm vào khoảng lặng.
Không biết nụ cười trên khuôn mặt người trong gương đã biến mất từ lúc nào, biểu cảm của kẻ mang khuôn mặt giống hệt Ôn Giản Ngôn lạnh lẽo đến đáng sợ.
Hắn chậm rãi lặp lại một lần: "Cái gì?"
Sắc mặt chàng trai đối diện tái nhợt, vết thương nơi mu bàn tay lẫn lộn máu thịt, tiếng máu tí tách nhỏ giọt xuống dưới đất.
Rõ ràng bản thân đang ở trong hoàn cảnh nguy hiểm, nhưng hắn vẫn thản nhiên nở nụ cười. Đôi môi tái nhợt vì mất máu được máu tươi nhuốm đỏ, trông diêm dúa lạ thường giữa bóng đêm.
"Không phải thứ giá trị nhất của một con người là linh hồn sao?"
Ôn Giản Ngôn nhìn chằm chằm vào bản thân trong gương: "Rõ ràng chủ động giao dịch với mày thì linh hồn sẽ dễ dàng chui ra hơn là cướp đoạt."
Hắn nở nụ cười:
"Huống chi còn là linh hồn có giá trị cao như tao, phải không?"
Kinh nghiệm nghề nghiệp nhiều năm đã dưỡng thành cho Ôn Giản Ngôn một thói quen tốt. Đó là tình hình càng nguy hiểm, suy nghĩ của hắn càng bình tĩnh đến lạ thường.
Mặc dù vừa mới trải qua thời khắc sinh tử, nhưng đại não của Ôn Giản Ngôn vẫn không ngừng chuyển động tính toán, cẩn thận xem xét tất cả mọi chuyện kể từ khi mình bước vào căn phòng.
Hiển nhiên hai phòng 408 của ký túc xá và tòa nhà dạy học có mối quan hệ phản chiếu, bên trong có rất nhiều quy tắc tương đồng.
Sau khi suy nghĩ kỹ càng, Ôn Giản Ngôn chắc chắn bản thân không phạm phải sai lầm trong từng đường đi nước bước.
Lẽ ra hắn nên rời khỏi đây trong suôn sẻ, lẽ ra không nên cho mấy tay mơ như hắn cửa "tất chết" trong phó bản cấp D.
Thế nhưng nó lại xuất hiện.
Tuy Ôn Giản Ngôn vẫn luôn dựa theo quy tắc chơi trò chơi, nhưng ngay lúc này lại có một "tấm gương" không dựa theo quy tắc.
Sau khi phá vỡ thỏa thuận đôi bên, "tấm gương" vẫn không bỏ cuộc. Thay vào đó, nó cố gắng "ăn" hắn bằng được dù cho đôi bên không đạt thành hiệp định.
Điều này rất bất thường.
Trừ khi…
Trên người hắn có thứ gì đó vô cùng quý giá mà đối phương muốn có, thậm chí không tiếc phá vỡ quy tắc.
Dựa theo nội dung cuốn sổ tay Ôn Giản Ngôn nhặt được từ ngăn tủ 368, rất có khả năng nó muốn ám chỉ linh hồn của hắn.
Mặc dù Ôn Giản Ngôn không cảm thấy linh hồn mình có gì đặc biệt, nhưng kể cả khi xác suất suy đoán chỉ có 1% xảy ra thì hắn cũng sẽ đem nó trở thành 100%.
Người trong gương trầm mặc nhìn hắn bằng khuôn mặt không cảm xúc.
Dựa theo những lời nghe được trước khi bị kéo vào gương, Ôn Giản Ngôn mạnh dạn đưa ra phỏng đoán.
Có lẽ "tấm gương" vì để "đánh thức Đức Cha" nên mới cần tìm linh hồn nhân loại hiến tế, bởi vậy nó mới không từ thủ đoạn hòng chiếm đoạt nhiều linh hồn hơn.
Nếu đã như vậy, nó tuyệt đối sẽ không dùng "Đức Cha" của mình làm giao dịch, cho nên Ôn Giản Ngôn mới dám đánh cược.
Chẳng qua hắn cũng không tính nói ra những phỏng đoán này.
Chàng trai thản nhiên nheo hai mắt lại:
"Ừm… Về phần nguyên nhân ấy hả…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!