Chương 11: (Vô Đề)

Sau khi nhảy lên cuối bảng xếp hạng, số lượng người xem trực tuyến trong livestream tăng vọt.

[Ting! Số lượng người xem trực tuyến vượt 6000]

[Ting! Số lượng người xem trực tuyến vượt 8000]

[Chúc mừng streamer đã đạt được thành tựu: Tôi là người nổi bật nhất phó bản này.

Wow, phong cách livestream độc đáo và nét duyên dáng cá nhân của bạn đã tỏa sáng khắp phòng livestream! Thành công thu hút rất nhiều người xem và trở thành quán quân rating của phó bản!

Mong bạn hãy cháy hết mình, can đảm xông về phía trước, tạo ra trải nghiệm livestream chất lượng cao hơn cho khán giả!]

Ôn Giản Ngôn bị nó làm ồn đau đầu.

Hắn quay đầu nhìn đồng hồ, còn hơn mười phút nữa mới đến 0 giờ – thời gian kết toán tích phân.

Vừa nghĩ tới việc nhóm người xem kia sẽ nhanh chóng biến thành tích phân, dường như những âm thanh ting ting này cũng không còn khó chịu như trước nữa.

Tô Thành từ sau đi qua, nhìn thấy bức vẽ khẽ giật mình: "Đây… đây là?"

Ôn Giản Ngôn lập tức hồi hồn nhập vai diễn.

"Từ Viện."

Hắn dừng một chút, giọng nói hơi trầm mang chút theo khàn khàn khó nhận ra: "…Em gái tôi."

Tô Thành mím môi, vẻ mặt hiện lên nét không đành lòng, nhất thời cũng im lặng theo.

Ôn Giản Ngôn nắm lấy cơ hội, nhân lúc đối phương còn đang chìm đắm trong dòng cảm xúc giả do mình tạo ra, tạm thời chưa có thời gian để nhớ lại và tra hỏi những chuyện xảy ra trước đó. Hắn tiến lên một bước, nhanh chóng gỡ bức tranh da người từ trên giá vẽ xuống.

Sau khi gấp bức vẽ gọn gàng, hắn lưu loát đưa ra chỉ thị:

"Đi thôi."

Tô Thành: "Hả… hả?"

Giọng Ôn Giản Ngôn bình tĩnh, tuy nhiên tốc độ lại hơi gấp gáp: "Nơi này không nên ở lâu."

Nói cũng phải. Tô Thành gật đầu vội vàng nện bước nhanh hơn, mơ màng đi theo Ôn Giản Ngôn rời khỏi phòng.

"Vậy… Tiếp theo chúng ta sẽ đi đâu?"

Tô Thành chạy chậm vài bước, cố gắng sóng vai cùng Ôn Giản Ngôn, hạ thấp giọng hỏi.

"Trở về ký túc xá." Ôn Giản Ngôn đáp.

Tô Thành sửng sốt: "Ký túc xá?"

Mặc dù ngoài mặt Ôn Giản Ngôn vẫn bày dáng vẻ bình tĩnh không gợn sóng, nhưng thực tế nội tâm lại vô cùng lo lắng.

Nói thật, trên đời này chẳng có ai không muốn quay về ký túc xá hơn hắn. Dù sao giá trị thù hận của mụ phù thủy vẫn đang đổ dồn hết lên người hắn, bây giờ quay về khác gì dê vào miệng cọp.

Nhưng mà, hắn không còn sự lựa chọn nào khác nếu muốn trả mặt cho Từ Viện.

Ôn Giản Ngôn âm thầm thở dài một hơi, căng não gật đầu:

"Đúng vậy…"

Hắn bày vẻ mặt trịnh trọng cao thâm khó lường rồi khẽ nhíu mày, hàm ngôn hồ ngữ nói: "Tôi còn có chuyện cần phải trở về để xác nhận."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!