Chương 10: (Vô Đề)

Ôn Giản Ngôn cảm thấy lòng bàn chân ớn lạnh.

"Sao vậy?"

Thấy hắn mãi không nhúc nhích, Tô Thành có chút căng thẳng hỏi.

Ôn Giản Giản lấy lại bình tĩnh, cố gắng dùng chất giọng đều đều trả lời: "…Không có việc gì."

Dù thế nào đi chăng nữa thì chuyện gì nên đến vẫn phải đến.

Hắn hít sâu một hơi rồi dùng sức đè tay nắm cửa. Một tiếng "răng rắc" vang lên, khóa cửa xoay xuống, ván cửa nương theo dòng lực trượt vào bên trong.

Trong phòng tối đen như mực. Bóng tối dày đặc chảy xuôi không theo quy luật, che phủ mọi thứ trong màn đêm đen. Ánh đèn hành lang len theo khe cửa tràn vào, miễn cưỡng xua tan bóng tối, rọi sáng một góc phòng.

Ngay bên ngưỡng cửa có một bóng người đen xì đang đứng yên.

Ôn Giản Giản Ngôn giật mình sợ hãi, lùi lại mấy bước tránh xa khung cửa.

Từ trong cuống họng Tô Thành bật ra một tiếng kêu rên run sợ, sau đó bị ép trở về. Anh ta chuệnh choạng lui về sau, suýt chút tự mình vấp ngã.

Ván cửa mất lực khống chế phát ra tiếng kêu "kẽo kẹt" rồi từ từ mở vào trong. Nương theo ánh đèn hành lang có thể thấy được rất nhiều người đứng trong phòng.

Hoặc cao hoặc thấp, hoặc xa hoặc gần. Tuy nhiên tất cả đều không nhúc nhích mà chỉ lẳng lặng đứng trong bóng tối, như thể đã sớm hòa mình làm một vào màn đêm, vừa liếc mắt qua đã khiến da đầu người khác tê rần.

Tô Thành nghe được tiếng răng va lập cập của mình, sống lưng túa ra một lớp mồ hôi lạnh. Cơ thể anh ta căng cứng, chuẩn bị tư tưởng chạy trốn ngay tức thì.

Khóe mắt Tô Thành bỗng liếc thấy người bên cạnh nhúc nhích, khiến trái tim anh ta như muốn nhảy vọt lên trên cuống họng:

"Đừng…"

Chàng trai phảng phất như không nghe thấy, hắn không thèm quay đầu mà bước thẳng về phía cửa.

Bước chân của hắn rất nhẹ, chạm trên mặt đất cũng không nghe thấy tiếng vang nhỏ nào. Dáng người thon dài hơi khom thành hình cung, giống như loài mèo đang chờ thời cơ phát động công kích.

Ôn Giản cẩn thận đi về phía trước, từng bước áp sát căn phòng.

Cách đó không xa, giữa lằn ranh mơ hồ của ánh sáng và bóng tối, những bóng người kia lặng lẽ đứng sâu trong góc phòng. Bóng chồng lên bóng đen xì, giống như từng khuôn mặt đang thò ra nhìn trộm bên ngoài, lẳng lặng chăm chú nhìn bọn họ, kiên nhẫn chờ đợi con mồi rơi vào cạm bẫy.

Đầu Tô Thành căng thẳng như muốn nổ tung. Anh ta vô thức nín thở, run sợ nhìn cảnh tượng trước mặt.

Chẳng mấy chốc Ôn Giản Ngôn đã đi tới bên cửa.

Hắn không hấp tấp bước vào phòng luôn mà dùng một tay chống lên vách tường, sau khi chắc chắn toàn bộ cơ thể đều ở bên ngoài thì Ôn Giản Ngôn mới thò tay còn lại vào bóng tối, sờ soạng vách tường…

Tô Thành nghe thấy tiếng hít sâu của bản thân.

"Tạch".

Một tiếng vang nhỏ thoảng bên tai, anh sáng rọi xuống xua tan bóng tối dày đặc, lập tức chiếu sáng toàn bộ căn phòng.

Dưới luồng ánh sáng, tất cả mọi thứ đều hiện lên rõ ràng.

Căn phòng rộng lớn không có bàn ghế, chỉ có một vài giá vẽ lộn xộn cùng với những bức tượng thạch cao trong những tư thế bất động khác nhau, đứng ở từng góc lớp học.

"……"

Tô Thành ngẩn người.

Hóa ra… mấy bóng đen kia là tượng thạch cao à?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!