Mấy người Mạc Đông thấy tình cảnh này, có lẽ đã hiểu ra được tầm quan trọng của chỗ ngồi.
Bọn họ chẳng thèm quan tâm gì nữa, cuống quýt chạy tới chỗ trống ngồi xuống.
Mỗi cạnh của chiếc bàn dài ngồi được năm người, Ngân Tô vừa vào đã ngồi vào vị trí đầu tiên bên trái còn Khang Mại thì ngồi đối diện cô.
Những người này không dám ngồi gần bọn họ nên cách ra một chỗ, tạo nên đường ranh giới vô cùng rõ ràng.
Trong nhà ăn đang dần bắt đầu xuất hiện mùi máu tươi, những người đánh nhau toàn bộ đều đánh chết đối phương, thậm chó bọn họ còn nhìn thấy có người bị phanh ngực mổ bụng ngay tại chỗ.
Cảnh tượng kia..
Ọe..
Uông Hiểu Linh là người đầu tiên không chịu được cảnh tượng này, dạ dày cuồn cuộn quay qua một bên nôn ọe.
Ngoại trừ Mạc Đông ra thì những người còn lại đều chẳng khá hơn chút nào.
[Bịch--]
Có người bị đập đến trước mặt bàn Ngân Tô, mặt bàn sạch sẽ lưu lại một dấu tay máu sau đó bị kéo ra thành một vệt máu ngoằn ngoèo.
Ngay khi người đó sắp tụt xuống khỏi mặt bàn thì đột nhiên bị một cánh tay nắm chặt cổ áo.
Một giây sau, một cái dĩa màu bạc xiên thẳng vào hốc mắt người đó.
Cánh tay nắm cổ áo khẽ buông ra, người kia như một bãi bùn nhão trượt xuống đất, không còn động tĩnh.
Chủ nhân cánh tay kia thản thiên lau máu trên mặt, liếc mắt nhìn một người bệnh khác đứng đờ tại chỗ vì mất mục tiêu, giọng nói không nghe ra vui buồn:
"Đánh nhau thì cứ đánh đi, để máu bắn lên người người khác là sao hả."
Người bệnh nhăn nhó: ...
Ngân Tô lau sạch máu do hai người kia đánh nhau b ắn ra, thấy bệnh nhân kia không phản ứng liên nhắc nhở: Lau sạch bàn.
Người bệnh: ...
Có lẽ do Ngân Tô ra tay quá nhanh, làm người bệnh kinh sợ nên nghe thấy cô nói vậy, anh ta vô thức tiến lên dùng tay áo lau sạch máu trên bàn.
Ngân Tô hừ một tiếng không rõ ý, lại nói:
"Tôi giúp anh một chuyện lớn như vậy, anh không biết nói một tiếng cảm ơn à?"
Mặt người bệnh càng nhăn hơn, mãi một lúc sau mới nghẹn ra được hai chữ: .. Cảm ơn.
Không có gì. Ngân Tô phất tay ý bảo anh ta có thể đi rồi.
Người bệnh nhìn Ngân Tô, lại nhìn đối thủ không còn động tĩnh trên đất.
Hình như có chỗ nào đó không đúng lắm..
Nhưng đối phương chết rồi, chỗ ngồi là của anh ta rồi.
Nghĩ tới đây, vẻ nhăn nhó trên mặt anh ta nhanh chóng biến mất, anh ta vô cùng vui vẻ ngồi vào chỗ trống kia, gia nhập vào đội ngũ nói chuyện phiếm trên bàn đó.
Mọi người run sợ nhìn Ngân Tô.
Cô..
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!