Editor: May22
Nói đến đây, Lý Linh lại khóc lên, "Ở trên nói, liền người nhà đều không thể đi thăm. Ba cô hiện tại sống hay chết chúng ta cũng không biết……"
Hạ Thiên Tinh xuyên qua điện thoại, ẩn ẩn nghe bên kia trừ bỏ tiếng khóc của Lý Linh ra còn kèm theo tiếng khóc cực kỳ bi ai của lão thái thái.
Cô trong lòng cũng không chịu nổi. Tuy rằng đã sớm từ trong nhà dọn ra riêng, chính là, tình cốt nhục rốt cuộc vẫn là tình cốt nhục, chẳng qua…… "Tôi tại bộ ngoại giao kỳ thật vừa mới tuyển chính thức, tuy rằng cả ngày giao tiếp với người phía trên, nhưng là…… Chỉ sợ còn không có giao tình như vậy……"
"Cô dù sao cũng phải thử xem! Thử qua mới biết được kết quả."
Lý Linh như là bắt lấy cọng rơm cứu mạng, mong Thiên Tinh có thể cho cô một chút hy vọng. Hạ Thiên Tinh trầm ngâm trong chốc lát, hỏi: "Hứa Nham bên kia…… Cũng không có biện pháp sao?"
"…… Không." Không đề cập tới còn tốt, nhắc tới Lý Linh liền càng khổ sở, "Hắn nói, lần này công tác phòng dịch làm vô cùng nghiêm ngặt, bất luận kẻ nào, nói không thể vào liền không thể vào, không có ngoại lệ."
Đã là quy định mạnh thế này, cả Hứa Nham đều không có biện pháp, cô làm sao có biện pháp chứ?
Hạ Thiên Tinh trong lòng thực loạn. Lý Linh ở bên kia lần nữa cầu xin, làm cô trong lòng càng loạn. Ở trong điện thoại trấn an hồi lâu, đáp ứng đem hết toàn lực thử xem, Lý Linh mới chậm rì rì treo điện thoại.
Cô nắm điện thoại đứng ở sân thượng gió lạnh, tưởng tượng đến ba lúc này sinh tử chưa biết, không, nói đúng ra là đã đứng ở quỷ môn quan rồi, trong lòng cô liền bồn chồn không yên, ngực buồn đau khó chịu.
Nếu Hứa Nham đã không có biện pháp, người cô có thể tìm, khả năng cũng chỉ dư lại Dư Trạch Nam, còn có…… Bạch Dạ Kình……
Chính là, cùng Bạch Dạ Kình mở miệng nhờ giúp như vậy, cô nói như thế nào đây? Anh bận trăm công ngàn việc, bận rộn như vậy……
Hạ Thiên Tinh mở điện thoại lên tìm tên " Dư Trạch Nam ". Chính là, điện thoại còn chưa bật, một số điện liền gọi đến. Cô sửng sốt.
Nhìn đến trên màn hình lập loè bốn chữ" lão công tương lai ", cô sau một lúc lâu cũng chưa có thể phục hồi tinh thần lại.
Chờ đến lúc định thần lại, di động đã kêu bốn năm tiếng. "Uy, vị nào?" Bạch Dạ Kình giọng nói trầm thấp dễ nghe từ điện thoại truyền tới, Hạ Thiên Tinh không biết vì sao, chóp mũi bỗng dưng liền bắt đầu cay cay.
Giọng nói của anh, giống như chọc trúng phần mềm mại nhất trong lòng cô, nhất thời không thể chịu nổi.
Vừa mới cố gắng chống đỡ giữ bình tĩnh, lúc nghe đến giọng của anh, giống như trong nháy mắt tất cả liền sụp đổ.
Cô nghẹn ngào, muốn nói nhưng trong cổ họng giống như bị cái gì ngăn chặn, nói không nên lời.
"Hạ Thiên Tinh?" Bạch Dạ Kình chuẩn xác kêu tên cô. Cho dù cô còn không có mở miệng nói chuyện, chỉ là tiếng hít thở nặng nề, anh đều có thể nghe ra chuẩn xác.
"Là tôi……"
"Khóc?" Bạch Dạ Kình thanh âm càng trầm chút, "Sao lại thế này?"
"…… Không có việc gì." Hạ Thiên Tinh lắc đầu, hít hít mũi, ngẩng đầu lên nhìn trần nhà, muốn cho nước mắt nghẹn trở về.
"Nói cho tôi biết!" Giọng nói của anh nghiêm khắc, dừng một chút, lại hỏi: "Trong công tác, có người khi dễ cô?"
"Không phải." Cô vội vàng phủ nhận.
"Vậy khóc cái gì?" Khóc đến lòng anh đều rối loạn.
"Là việc nhà tôi……"
"Nói."
Hạ Thiên Tinh trầm ngâm một lúc, mới nói: "Vừa nãy mẹ kế gọi cho tôi…… Nói là, nói ba tôi bị xác nhận nhiễm dịch Wis. Tôi muốn đi bệnh viện thăm ông, chính là…… Hiện tại bị cách ly, tình huống thế nào cũng đều hoàn toàn không biết……"
Cô nói xong, trong lòng càng thêm khổ sở. Nói đến sau cùng, trong giọng nói đã hàm chứa nghẹn ngào, có vẻ càng thêm yếu ớt, điềm đạm đáng yêu.
Bạch Dạ Kình hỏi: "Cô muốn đi xem ông?" "Tôi muốn như vậy, nhưng tôi biết thực khó xử…… Hứa Nham đều không có biện pháp."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!