Editor: Thủy Tiên.
Beta: Ad Quỳnh
Hạ Thiên Tinh chỉ cảm thấy trái tim đều bị nắm thành một đoàn.
Cô xoay người đi vào toilet cầm một chiếc khăn lông nhúng nước ấm, cúi người lau mồ hôi trên trán cho anh.
Bạch Dạ Kình duỗi tay, đột nhiên liền chế trụ tay cô, con ngươi hơi hơi mở, nhìn cô. Cặp mắt thâm thúy kia, giờ phút này che một tầng hơi mỏng sương mù, thoạt nhìn có vẻ càng thêm thần bí, rồi lại làm cô đau lòng.
Cô có thể cảm giác được anh nhẫn nại thật sự vất vả. Anh thủ sẵn tay cô khi khẩn, lạnh lẽo trong lòng bàn tay cùng tất cả đều là mồ hôi lạnh, dính ướt làn da cô.
Hạ Thiên Tinh không đành lòng.
"Tôi trò chuyện với anh, dời đi một chút lực chú ý, liền sẽ không đau như vậy nữa." Cô buông khăn lông, thấp giọng hỏi: "Anh có chuyện xưa nào đặc biệt muốn nghe sao? Hoặc là, anh muốn cùng tôi nói cái gì, đều được."
Cô nhưng thật ra rất có tâm.
Một bên Phó Dật Trần nhịn không được nhìn hai người bọn họ liếc mắt một cái, hình ảnh này còn chút đẹp mắt.
Bạch Dạ Kình vẫn luôn kiên định nhìn về phía Hạ Thiên Tinh, hẹp dài con ngươi hơi hơi híp, mờ mịt mông lung vầng sáng, "Tôi có cái phương pháp này so với nói chuyện càng có thể dời đi lực chú ý cùng thống khổ…… Muốn hay không phối hợp?"
Hạ Thiên Tinh cảm thấy chính mình giống như có chút hoa si.
Đều là loại thời điểm như thế này rồi, cô cư nhiên còn cảm thấy thanh âm anh khàn khàn như vậy, quá có từ tính, quá gợi cảm quá dễ nghe.
Cô cơ hồ không có do dự liền gật đầu, "Đương nhiên phối hợp. Bất quá, anh muốn tôi phải phối hợp với anh như thế nào?"
"Cúi xuống một chút." Anh phân phó.
"À." Thân mình cô cong thấp chút.
"Lại xuống dưới thấp một chút."
"A?" Cô do dự chớp mắt một cái, nhìn anh, lông mi run rẩy.
Khoảng cách giữa hai người hiện giờ chỉ còn lại khoảng 5cm.
Gần chút nữa……
Rất nguy hiểm.
Bạch Dạ Kình đau đến mức bàn tay nắm tay cô căng thẳng chút, thâm tâm cô cũng căng thẳng, cơ hồ là lập tức liền cúi người đi xuống tới gần anh.
Tuy rằng không biết trong hồ lô của anh bán cái loại thuốc gì, chính là, có thể giảm bớt một chút thống khổ của anh thôi liền là chuyện tốt. Như vậy tưởng tượng, khoảng cách giữa cô và anh, tức khắc kéo gần chỉ còn lại có 1cm nữa thôi.
Ngũ quan của người đàn ông này tuấn dật phi phàm, ở trước mắt cô phóng đại, trở nên có chút mơ hồ. Chính là, có thể rõ ràng nghe được anh có chút thô nặng thở dốc.
Hạ Tinh Thần lo lắng hỏi: "Rốt cuộc là như thế nào…… Ngô……"
Lời nói, còn chưa nói xong, người đàn ông bỗng nhiên thoáng nâng thân lên. Đôi môi lạnh lẽo của anh, lập tức liền dán tới môi cô rồi.
Rõ ràng là xúc cảm lành lạnh, chính là, Hạ Thiên Tinh lại chỉ cảm thấy một cổ lửa nóng làm trong lòng run sợ từ trên môi chợt nổ tung tới, tạc đến trong đầu cô một mảnh hồ nhão.
Này…… Này tính sao lại thế này?
Ngốc manh chớp mắt một cái, chờ phục hồi tinh thần lại, theo bản năng ngẩng đầu sau này lui, chính là, đôi môi mình không rời khỏi được đôi môi người đàn ông kia một tấc, cái ót bỗng dưng bị chế trụ từ phía sau.
Hai đôi môi tương tiếp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!