(7)
Một ngày trước khi trở về thành phố, Lâm Điềm đột nhiên đưa một anh chàng quá mức xinh đẹp về, còn trịnh trọng giới thiệu với ông bà: "Ông nội, bà nội, đây là Huyền Huy bạn học của cháu, cậu ấy đến đây chơi… Tiện ngày mai sẽ về trường cùng cháu luôn."
Cậu bạn Huyền Huy này mặc chiếc áo may ô giống ông Lâm cùng với chiếc quần đùi và đi đôi dép lê, nhưng vẫn không thể che giấu được khí chất độc nhất vô nhị của riêng mình, cao ngất tựa như người mẫu vừa tham gia buổi trình diễn thời trang.
Hết cách rồi, ở thị trấn nhỏ này chỉ có thể mua được kiểu quần áo nam như vậy thôi.
Thấy Huyền Huy mãi không có phản ứng, Lâm Điềm đành lặng lẽ kéo kéo vạt áo của anh.
Ban đầu Huyền Huy còn lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, sau đó thu người lùi về phía sau Lâm Điềm cúi đầu không nói gì, trong mắt tràn đầy sự kháng cự và cảnh giác.
"Điềm điềm à, cậu bạn này của cháu nhìn có vẻ không dễ gần lắm đâu!" Bà nội lặng lẽ kéo Lâm Điềm sang một bên, nhỏ giọng hỏi, "Không phải là xã hội thượng nam nha tử(*) đấy chứ?"
(*): đây là câu nguyên văn nhưng mình không biết nên dịch ntn, nếu có ai biết thì chỉ giúp mình với nhé ^^
"Không phải đâu bà ơi, cậu ấy chỉ hơi xấu hổ chút thôi, cũng không am hiểu cách chào hỏi người khác…"
Đang nói chuyện, tiếng TV trong phòng khách vang lên, Huyền Huy nhìn thấy bóng người đột nhiên xuất hiện trong chiếc hộp sắt thì vội bật thẳng dậy, lật người một cái rồi trốn sau chiếc ghế sô pha bằng mây, chỉ lộ ra đôi mắt cảnh giác từ sau chỗ tựa sô pha như gặp phải kẻ thù.
"Cái này…" Bà nội thở dài, "Đứa nhỏ này nhìn có vẻ không được thông minh cho lắm, tự nhiên lại giật mình!"
Lâm Điềm đổ mồ hôi lạnh, ngượng ngập nói: "Vâng ạ, dù sao ngày mai cũng phải đi rồi, vất vả cho bà và ông phải quan tâm rồi."
Lâm Điềm kéo Huyền Huy vào phòng ngủ trên lầu hai, mất bao nhiêu công sức mới giải thích được cho anh hiểu cái hộp sắt lớn gọi là "TV", là công cụ dùng để giải trí có thể nhìn thấy hình ảnh, không phải là thứ đồ đáng sợ gì cả.
Tuy nhiên trong lúc ăn bữa tối lại xuất hiện một vấn đề. Đây là lần đầu Huyền Huy xuống núi nên còn chưa quen thuộc với quy tắc dùng cơm của con người, vì vậy mà anh trực tiếp dùng tay bốc cơm ăn luôn!
Lâm Điềm sắp lên cơn đau tim rồi, cô vội nắm bàn tay dính đầy cơm của Huyền Huy lại, căng da đầu giải thích với ông bà: "Bạn cháu là… là người dân tộc thiểu số, với lại ở chỗ bọn họ có thói quen ăn cơm bằng tay!"
Nói xong, cô vội gắp một bát đồ ăn rồi kéo Huyền Huy chạy lên lầu hai: "Ông nội, bà nội, cháu dẫn cậu ấy lên lầu ăn nhé!"
Lầu hai, dưới ánh đèn ảm đạm, Lâm Điềm ngồi cạnh Huyền Huy, tay cầm tay vừa dạy anh cách dùng đũa gắp đồ ăn vừa giải thích: "Huyền Huy à, đến với xã hội của loài người rồi thì phải tuân theo quy tắc của con người, không thể tùy tiện như lúc trước nữa, nếu không sẽ bị mọi người xa lánh ghét bỏ đấy, anh hiểu chưa?"
"Khác người thì sẽ bị ghét ư?" Huyền Huy bỗng nhíu mày hỏi, dường như thấy rất khó hiểu.
Lâm Điềm ngẩn người, cô nhìn lại thân hình quá mức lả lướt tinh xảo của mình phản chiếu trên ô cửa kính rồi chợt nhớ tới những lời nhục mạ và sắp đặt của đám người Trần Na kia, cười bất lực: "Ừ, có đôi khi con người sẽ kì quái như vậy đấy."
"Cô, cũng ghét tôi ư?" Huyền Huy lại hỏi.
"Không, không hề ghét chút nào." Lâm Điềm vội nói, "Ở chung với anh rất hợp cũng rất thoải mái."
So với yêu quái, lòng người mới là thứ hiểm ác nhất.
Huyền Huy dùng chiếc đũa khó khăn gắp cơm, nhíu mày nói: "Phiền phức."
Lâm Điềm nằm ghé lên bàn nhìn anh, đôi mắt dưới ánh đèn ấm áp lặng lẽ lộ ra ý cười.
(8)
Huyền Huy vừa không có chứng minh nhân dân lại không có cả hộ khẩu nên không thể đi tàu cao tốc, Lâm Điềm đành phải tìm một người bạn mượn CMND để đặt vé ô tô đường dài, loanh quanh bảy tám tiếng đồng hồ mới đưa được anh về thành phố C.
Huyền Huy bị say xe, anh căng cứng người ngồi ở ở hàng sau xe, người sắp cứng ngắc thành cục đá rồi.
Thấy sắc mặt của anh không được tốt lắm, tia sáng vàng nhạt trong đôi mắt đen như sắp tràn ra ngoài, Lâm Điềm có hơi căng thẳng, vội che xung quanh đôi mắt anh lại rồi khẽ hỏi: "Này, Huyền Huy, không phải anh định hóa thành dáng vẻ yêu quái ngay trên xe đấy chứ? Tuyệt đối đừng nhé, sẽ xảy ra trận hỗn loạn lớn mất"
"Khó chịu…" Huyền Huy tựa đầu vào vai cô thì thào nói.
"Sắp vào thành phố rồi, anh cố chịu đựng thêm chút nữa nhé." Lâm Điềm đứng ngồi không yên dỗ dành anh, "Ngoan, tới nơi tôi sẽ mua đồ ăn ngon cho anh…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!