( 4 )
Lâm Điềm không biết mình đã trốn được về thôn như thế nào, tất cả đều tựa như một cơn ác mộng.
Đi nửa đường thì gặp được ông bà nội đang đi tìm cô, vừa nhìn thấy bộ dạng lấm lem bùn đất của cô ông bà vô cùng đau lòng mà ôm cô khóc rống lên "Tâm can bảo bối", kinh hãi kể chuyện "Lũ bất ngờ dâng lên, cháu gái vào núi mãi lâu mà không trở về nhà"…
An ủi ông bà nội xong, Lâm Điềm về nhà tắm nước nóng, nằm trên giường ngủ một giấc say đến tối tăm mù mịt.
Trong mộng có một con yêu quái trợn đôi mắt dã thú vàng kim lên, lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, cất giọng nói khàn khàn quái dị lên: "Trả đồ cô đã trộm lại đây cho tôi!"
Cô đột nhiên bừng tỉnh, ánh trăng dừng bên cửa sổ, đồng hồ trên tường lờ mờ chỉ mười giờ tối. Trên chiếc tủ thấp cạnh giường đặt một bát cháo đậu xanh đã nguội lạnh và một đĩa thịt bò kho, có lẽ là bà nội sợ cô đói nên để lại.
Lâm Điềm rời giường xoa bóp cái đầu đau nhức, lại phát hiện ra ánh sáng trong phòng ngủ càng ngày càng sáng. Cô mơ mơ màng màng nghĩ: Sao ánh trăng hôm nay lại chói mắt như vậy chứ?
Mãi đến khi cô cúi xuống xỏ dép mới nhận ra ánh sáng màu vàng nhạt kia hoàn toàn không phải là ánh trăng ngoài cửa sổ, mà lại tỏa ra từ chính ngực của của mình!
Nơi ngực trái của cô có chứa một viên ngọc vàng nhạt, tựa như cái đèn được thắp sáng, toàn thân cô tỏa ra ánh sáng vàng thiêng liêng như một vị Phật.
Lâm Điềm kinh hãi hét to, càng hoảng sợ thì ánh sáng trong ngực lại càng tỏa ra mãnh liệt hơn, quả thực có thể so với cái bóng đèn 200W, thắp sáng cả căn phòng như ban ngày.
Xảy ra chuyện gì vậy? Xảy ra chuyện gì vậy?!
Lâm Điềm loạng choạng đứng dậy, cô ra sức cúi người che ngực lại nhưng ánh sáng vàng vẫn tỏa ra từ kẽ hở ngón tay như cũ. Trong lúc đang hoảng loạn, cô chỉ thấy một cơn gió mạnh xẹt qua làm tấm rèm lay động và khiến chiếc cửa sổ làm bằng gỗ kêu cót két.
Đợi đến khi gió ngừng, trong phòng xuất hiện thêm một dáng người thon dài tráng kiện, vươn bàn tay có bộ móng sắc nhọn từ phía sau lên, nắm lấy bàn tay đang che ngực của Lâm Điềm, cất giọng nói khàn khàn kỳ dị: "Khống chế… Nó."
Lông tơ toàn thân Lâm Điềm dựng đứng cả lên.
Cô nghe ra được: Là anh ta, tên yêu quái mang mặt nạ xương thú.
"Điềm Điềm, là cháu hét à?" Cầu thang gỗ cũ kỹ kêu cót két, bà nội lên lầu gõ cửa phòng Lâm Điềm, cất giọng nói đầy lo lắng: "Bé ngoan đừng sợ, bà đây rồi, có chuyện gì xảy ra thế?"
Shhhhh ——
Cổ tay cô bỗng được thả lỏng, yêu quái kia liên tục lùi về phía sau vài bước, khom lưng bày ra tư thế tấn công, đôi mắt xinh đẹp hung ác nhìn chằm chằm cửa gỗ không thèm chớp mắt, nhe hàm răng đầy răng nanh trắng ra.
Anh rất cảnh giác.
Lâm Điềm không muốn làm bà nội sợ nên vội vàng đứng dậy đi về phía cửa nói: "Bà nội, cháu không sao đâu! Vừa nãy cháu nhìn thấy con chuột nhưng mà nó đã chạy mất rồi! Bà đừng lo, bà nhanh xuống ngủ đi!"
Bà nội "ừ" một tiếng, không hề nghi ngờ cô mà chỉ nhắc nhở: "Trên bàn có đồ ăn đấy, cháu đừng để bụng đói đi ngủ nhé!"
Nói xong, bà lại từ từ bước xuống cầu thang, kẽo cà kẽo kẹt rời đi.
Lâm Điềm thở phào nhẹ nhõm.
Bóng dáng cao lớn của yêu quái in lên cánh cửa, bao phủ cả người Lâm Điềm ở trong. Cô vịn vào tay nắm cửa hít sâu vài cái rồi mới lấy hết can đảm quay mặt về phía vị khách không mời mà đến.
……
Cũng kỳ diệu quá đi, yêu quái kia vừa xuất hiện, ánh sáng vàng tỏa ra tán loạn trong người cô cũng bình thường trở lại.
Anh chàng yêu quái kia đứng bên cửa sổ nhìn cô, mái tóc ngắn nhạt màu tỏa ra từng tia sáng bạc dưới ánh trăng, dưới chỗ mắt của mặt nạ xương thú là một đôi mắt thú màu vàng kim vừa xinh đẹp lại nguy hiểm.
"Vì thế, thứ phát sáng ở trong cơ thể tôi… Thật ra là nội đan của anh?" Sau khi nghe xong câu chuyện được chàng trai yêu quái kể lại một cách đứt quãng, Lâm Điềm co rúm trên giường dè dặt hỏi.
Yêu quái nheo mắt lại gật gật đầu.
"Tôi… Tôi không hề đoạt nội đan của anh!" Lâm Điềm nóng lòng muốn phủi sạch bản thân, "Vì cứu anh nên tôi không cẩn thận bị lũ cuốn trôi đi, lúc tỉnh lại thì đã thành ra thế này rồi!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!