( 1 )
Vào độ giữa hè, trăm cây của trấn Phỉ Thúy căng tràn nhựa sống, dòng nước chảy qua cây cầu nhỏ, tiếng ve kêu râm ran xen lẫn hương hoa.
Chim hót nơi núi sâu, không khí mang theo sự ẩm ướt của cơn mưa đầu mùa, quả là thời tiết thích hợp để lên núi hái nấm. Mặt trời giữa hè chiếu những tia nắng xuyên qua kẽ lá, chúng rơi xuống chiếc mũ rơm đặt trên đầu gối Lâm Điềm, đốm sáng như vẽ nên một bức tranh màu nước rực rỡ.
"Trước đây có người từng kể rằng trên núi có yêu quái, bọn chúng đeo mặt nạ và thường xuất hiện vào lúc có sương mù sau cơn mưa hoặc vào đêm trăng tròn. Nếu cô gái nhà ai đi lạc trong núi mà nhìn thấy khuôn mặt của yêu quái thì sẽ bị nó bắt đi làm vợ, sau này không thể trở về được nữa!" Bà nội đeo chiếc giỏ trúc trên lưng, ngồi dưới gốc cây thông lớn kể những câu chuyện kỳ lạ đã lưu truyền hàng trăm năm nay ở trấn Phỉ Thúy.
Lâm Điềm bất lực nói: "Bà nội à, cháu đã học đại học rồi mà bà vẫn còn bịa ra những chuyện xưa kỳ quái này để lừa cháu!"
"Ừ ừ, Điềm Điềm cũng đã hai mươi tuổi rồi, lần trước về thăm bà nội thì mới lên cấp 3 thôi!" Bà nội có chút xúc động, cầm chiếc khăn ẩm trên cổ lau mồ hôi, chờ mong hỏi, "Lần này về ở lại thêm mấy ngày rồi hẵng đi nhé?"
"Leng keng", âm thanh thông báo của tin nhắn vang lên, Lâm Điềm vừa mở máy ra liền thấy tin nhắn cô bạn Vu Đình Đình cùng phòng gửi tới: [ Trần Na kia lại viết truyện bịa đặt lên diễn đàn trường học rồi, nói cậu là "Kẻ thứ ba" quyến rũ bạn trai cũ của cô ta, còn in số điện thoại của cậu thành thẻ lừa đảo
- mại dâm mang đi phân phát khắp nơi… Mình đã báo cáo với quản trị viên rồi, Điềm Điềm, cậu trốn ở quê cũng không phải là cách hay, báo cảnh sát đi!
Trần Na điên rồi! ]
"Vâng bà nội, khai giảng cháu mới đi." Lâm Điềm bình tĩnh tắt điện thoại, vỗ vỗ bụi đất xung quanh người, sau đó chỉ vào rừng sâu thẳm có sương mù lượn lờ phía trước nói, "Cháu qua bên kia hái nấm nhỏ nhé."
Bà nội không nghi ngờ gì, dặn dò cô: "Điềm Điềm, cháu đừng đi xa quá, nhớ chú ý an toàn đấy."
Khu rừng này tựa như mê cung không có điểm cuối, những cây gỗ cổ thụ che khuất bầu trời, có thể che chắn được mọi sự khô cằn và ồn ào. Làn sương trắng sữa đọng lại trên những rễ cây khô héo phủ đầy rêu, có thể nhìn thấy lờ mờ hai ba cây nấm nhỏ nửa trong suốt đang run rẩy nhô ra.
Lâm Điềm chưa từng nhìn thấy loài nấm tròn núng nính, nửa trong suốt này bao giờ nên trong lòng khá tò mò. Cô không nhịn được mà bước nhanh về phía trước, tiện tay nhặt một nhánh cây nhỏ lên chọc chọc chúng nó.
Một tiếng "Phốc" khẽ vang lên, cây nấm nhỏ trong suốt chui vào trong đám rêu xanh biến mất tăm, sau đó lại mọc lên ở nơi cách đó hai ba mét.
Lâm Điềm sững sờ, chớp chớp mắt rồi lại chớp chớp mắt, nghi ngờ bản thân đã sinh ra ảo giác rồi.
Cô không từ bỏ ý định mà tiếp tục tiến về phía trước, "đám nấm" giật mình, lại chui xuống đất biến mất lần nữa, sau đó run rẩy trồi lên ở chỗ phiến đá ngay phía trước, chen chúc nhau thành một cục như bé chim sẻ, quan sát vị khách không mời mà đến.
Chuyển động hả?!
Thần kỳ quá!!
Lâm Điềm cứ thế đi theo đám sinh vật nhỏ kỳ lạ tiến về phía trước, hoàn toàn không nhận ra sương mù ngày càng dày đặc, con đường nhỏ đi trên núi cách cô càng lúc càng xa.
Một làn gió mát mẻ thổi qua, "Đám nấm" dường như đã cảm nhận được nguy hiểm, chúng chen lấn chui vào trong khe đá nhỏ đằng trước và biến mất hoàn toàn. Lâm Điềm hoàn hồn, cô chỉ nghe thấy tiếng chim hót kỳ quái, không thể phân biệt được phương hướng, rừng cây dần trở nên vắng vẻ tĩnh mịch.
Dựa theo trí nhớ tìm đường về, cô nghe được loáng thoáng tiếng nước chảy ở nơi xa xa, lần theo tiếng nước, cô đẩy hai lùm cây ra thì thấy quả nhiên là một dòng suối nhỏ trong veo đến mức thấy được cả đáy.
Lâm Điềm đặt giỏ xuống, không chờ được mà hắt một vốc nước trong suốt mát lạnh lên mặt, xua tan đi cái nóng khắp người. Vừa xoa xoa cánh tay nóng đến hồng cả lên, cô liền nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trên làn nước lấp lánh.
Làn da trắng nõn, khuôn mặt thanh tú, bộ ngực lớn cùng với cặp chân dài kết hợp với đôi mắt to tròn long lanh vừa nhìn đã thấy thương. Dùng lời của các cô gái hay nói thì đây chính là ngoại hình "hồ ly tinh" trời sinh.
Ba tháng trước, giáo thảo(*) ôm một bó hoa hồng chặn cô ở cửa thư viện rồi tỏ tình với cô ngay trước mặt mọi người. Rất không khéo, ba ngày trước giáo thảo này vẫn còn là bạn trai của cô nàng nhà giàu Trần Na.
(*) là từ ngữ của học sinh Đài Loan chuyên dùng để chỉ nam sinh đẹp trai nhất trong trường.
Càng không khéo hơn nữa, Trần Na chính là bạn cùng phòng của Lâm Điềm.
Trần Na đẩy hết lỗi về phía Lâm Điềm, hoàn toàn cho rằng cô là kẻ thứ ba đã quyến rũ bạn trai cô ta, cô ta không hề ngần ngại mà điên cuồng trả thủ Lâm Điềm.
Chưa đầy một tháng, tin đồn về việc Lâm Điềm "Ngàn người muốn chém" và "Bị bao nuôi" đã lan khắp khuôn viên trường. Cho đến một ngày, không biết vì sao mà cô luôn nhận được tin nhắn từ những số điện thoại xa lạ gửi đến, nội dung không khác nhau tí nào đều là "Nghe nói chỉ cần trả tiền là có thể ngủ với cô đúng không?", "Bao qua đêm bao nhiêu tiền", "Làm tốt không" linh tinh, rất khó nghe.
Lúc Lâm Điềm xóa từng tin nhắn đó đi thì cả người rét run, tay run đến mức gần như không thể chạm vào màn hình.
Trường học quy định sinh viên năm hai không được dọn ra ngoài ở, ký túc xá tạm thời không đổi được, Lâm Điềm liền đổi số điện thoại, có chút lo lắng đến mất ngủ, đành phải trở về quê một chuyến để nghỉ dưỡng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!