Editor: Bánh Trứng
Lâm Mộ An nhìn cô chằm chằm, không nói câu nào.
Hai người cứ mặt đối mặt một lúc lâu, Mộc Miên khẽ cười thành tiếng, giọng vô cùng bình thản.
"Lâm Mộ An, môi cậu mềm hơn người cậu rất nhiều."
"Cách xa tôi ra một chút." Anh nói.
Bất ngờ là lần này Mộc Miên cũng không đuổi theo, cô chỉ đứng đó nhìn bóng người Lâm Mộ An dần biến mất ở đầu ngõ, sau đó nháy mắt, ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm vào mũi giày rồi cười như được mùa.
Sáng sớm hôm sau, khi Lâm Mộ An nhìn thấy cô, sắc mặt lạnh lẽo vô cùng, y như lần đầu tiên cô đi cùng anh.
Mộc Miên thử kéo tay áo anh, không hề ngạc nhiên khi thấy tay mình lập tức bị hất ra. Cô lại kéo, vẫn bị anh hất ra, không biết là đến lần thứ mấy, Lâm Mộ An mất kiên nhẫn nhìn cô, trong mắt là vẻ chán ghét.
"Cậu đi đi."
Mộc Miên hít vào một hơi, sau đó mặt dày cười cười, nhưng giọng nói lại rất nghiêm túc, "Không được, cậu đi một mình, tớ không yên tâm."
Anh không nói gì, quay đầu tiếp tục đi về phía trước, Mộc Miên lặng lẽ đi theo. Đến khi cô mang bữa sáng đến cho anh, lại nghe được tiếng "bịch" quen thuộc.
Đó là âm thanh của đồ vật bị ném vào thùng rác.
Mộc Miên thở dài, thất bại ngay từ vòng gửi xe.
Nhưng cô một chút cũng không hối hận.
Chết dưới hoa mẫu đơn thì dù có thành quỷ cũng là quỷ phong lưu.*
[*]:: câu thành ngữ của Trung Quốc, có ý nghĩa là chết dưới chân người đẹp thì dù có biến thành ma quỷ cũng là một con quỷ hạnh phúc giỏi giang, đại khái là chết vì người đẹp cũng cam lòng.
Tan tiết thứ nhất, Lâm Mộ An không đi mua đồ ăn sáng mà gục đầu xuống bàn như đang ngủ. Mộc Miên cảm thấy có lẽ tại mình mà anh phát cáu đến mức không ăn nổi, cho nên cô vô cùng có trách nhiệm xuống mua cho anh một phần khác.
Lâm Mộ An bị tiếng động trên mặt bàn làm cho tình, anh nhấc mắt nhìn mấy thứ đồ quen thuộc, lông mày cau lại, đang muốn động thủ với bọn nó thì bên tai vang lên giọng điệu uy hiếp: "Cậu còn ném nữa, tớ sẽ đem tất cả tống vào miệng cậu."
Dạ dày cũng bắt đầu truyền ra tín hiệu đòi ăn, anh nghĩ ngợi trong chốc lát, không tự nguyện cầm hộp sữa lên, xé ống hút cắm vào rồi cho vào miệng. Chất lỏng quen thuộc tràn vào trong miệng, đậm đà vị sữa nhàn nhạt, nhưng anh lại không kiềm chế nổi mà nghĩ đến nụ hôn hôm đó.
Ngay lập tức, hộp sữa vô tội đã bị uống một nửa bay vào thùng rác.
Lúc xế chiều, trời nổi lên một trận mưa nhỏ, tí tách rơi mãi, đến tận lúc tan học cũng không ngừng lại. Không khí trầm trầm ẩm ướt khiến tâm trạng của anh tốt lên không ít. Lâm Mộ An bước vào màn mưa phùn, bước chậm qua các vũng nước.
Nước mưa lạnh lạnh chảy thẳng vào trong cơ thể, khiến người ta cảm thấy run rẩy, nhưng ngược lại cũng đem đến cảm giác thoải mái khoái cảm, khóe miệng Lâm Mộ An nhếch lên thành độ cong hoàn hảo.
Đã lâu không được tự do như này. Hôm nay Mộc Miên không đi cùng anh, sau khi tan học, cô giống như có việc gì gấp gáp nên đi luôn, nếu không thì chắc chắn lúc này trên đầu anh đã có một chiếc ô rồi.
Cô luôn giơ tay lên thật cao, dù đã che cho hai người nhưng không gian bên trong vẫn rất rộng rãi.
Cũng không hiểu cô kiếm ở đâu được cái ô to như vậy.
Đến khi Lâm Mộ An về nhà, anh mới phát hiện ra là không có nước nóng để tắm, nhưng anh cũng chẳng để tâm, trực tiếp tắm bằng nước lạnh, sau đó không ăn cơm mà leo lên giường nằm ngủ. Mấy thứ đồ ăn bán xung quanh đây anh đều đã ăn thử, không hề hợp với khẩu vị của anh.
Anh cứ như vậy ngủ thiếp đi, đến nửa đêm thì bị đói mà tỉnh giấc. Anh cảm thấy đầu óc choáng váng, cảm giác nóng bỏng quen thuộc truyền tới. Lâm Mộ An uống một cốc nước lạnh, sau đó lại quay về giường.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, anh cảm thấy đầu mình đau đến mức có thể nứt ra được rồi. Lâm Mộ An gọi điện cho giáo viên chủ nhiệm lớp để xin nghỉ, sau đó tiếp tục mơ màng trong trạng thái hôn mê.
Trong đầu anh thoáng qua rất nhiều hình ảnh, hình ảnh gương mặt hiền hòa của mẹ, luôn cười thật dịu dàng, rất ít khi tức giận. Lâm Mộ An thích nhất là nằm trong lòng mẹ nũng nịu. Bất chợt, gương mặt đó liền biến thành mặt của Mộc Miên, cô cũng bày ra bộ dạng ôn nhu hiền hòa, nhìn vừa vô hại vừa thuận mắt.
Tiếp đó, hình ảnh biến đổi, gương mặt xinh xắn đó đột ngột phóng to hơn, cảm xúc trên khuôn mặt đó mang tính xâm lược. Đôi mắt anh nặng trĩu, trên môi đột nhiên truyền tới cảm xúc mềm mại ấm áp, đầu lưỡi bị mút mắt. Lâm Mộ An nhíu mày, hàng mi khẽ run rẩy, từ từ mở đôi mắt nặng nề.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!