Cửa phòng giải phẫu bị mở ra, khuôn mặt bác sĩ trầm tĩnh đi ra, Lâm Thâm cùng vị phụ nhân kia lập tức đi lên, xác định không sao sau đó thở dài nhẹ nhõm một hơi.
"A Mộ…" Ông đứng ở trước mặt Lâm Mộ An, thần sắc phức tạp, chậm rãi mở miệng.
Lâm Mộ An ngước mắt lẳng lặng nhìn ông.
"Con lần này, như thế nào lại cùng A Hành xung đột ", ngữ khí của Lâm Thâm không giống chất vấn, ngược lại ôn hòa đến kỳ cục, bên trong tràn ngập mỏi mệt cùng bất đắc dĩ.
Hoàn toàn không giống thái độ của một người cha đối với con.
Lâm Mộ An không nói một từ, Mộc Miên vội vàng tiến lên thầy anh giải thích.
" Chú, là thế này, con không biết Lâm Hành vì cái gì năm ba đột nhiên muốn chuyển trường lại đây, nhưng là lúc ở trường học cậu ta vẫn luôn nhằm vào Lâm Mộ An, bạn học trong lớp đều biết.
"
"Con cảm thấy ngài chuyện này không nên tới hỏi cậu ấy, ngài hẳn là chờ Lâm Hành tỉnh, hỏi một chút chính cậu ta làm cái gì.
"
"Rốt cuộc năm đó, cũng là vì cậu ta chủ động đề cập… Ân, vợ trước của chú, cho nên hai người mới có thể phát sinh xung đột.
"
Vừa dứt lời, sắc mặt hai người lập tức biến đổi, vị phụ nhân kia lập tức kích động phản bác: "Nói bậy! Hành Hành của chúng ta tính tình từ trước đến nay ôn hòa, sao có thể sẽ giống như ngươi nói vậy.
"
"Chính là Á Mộ nhà chúng tôi cũng thực ngoan a, chưa bao giờ chủ động đi khiêu khích người khác.
" Mộc Miên mặt đầy vô tội.
Ai mà không phải bảo bảo.
Bà há mồm, còn muốn cãi cọ cái gì, Lâm Thâm trầm giọng đánh gãy bà: " Được rồi, chờ A Hành tỉnh lại rồi nói.
"
Không khí lại khôi phục an tĩnh, giây lát, Mộc Miên lại lần nữa mở miệng: "Kia nếu không có gì trở ngại, chúng con liền đi về trước.
"
Trên mặt cô là tươi cười khéo léo lại ôn hòa, không làm ra một tia đột ngột cùng phản cảm, Lâm Thâm lại lần nữa mắt nhìn Lâm Mộ An từ lúc tiến vào không có mở miệng qua, chậm rãi gật gật đầu.
" Được, đi đường cẩn thận.
"
Mộc Miên kéo người bên cạnh, chậm rãi đi ra ngoài, bên ngoài không khí thực mát mẻ, so với mùi sát trùng bên trong, tươi mát thoải mái hơn vài phần.
"Anh hôm nay vì cái gì muốn đem cậu ta đẩy xuống?" Mộc Miên nhìn Lâm Mộ An, bình tĩnh chất vấn, đồng tử đen bóng có thể rõ ràng mà nhìn thấy mặt anh.
Lâm Mộ An dời đi tầm mắt, cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân không nói lời nào.
Trầm mặc thật lâu, Mộc Miên hít sâu một hơi, lấy di động ra cúi đầu ấn dãy số, vang lên hai tiếng, đầu kia lập tức nghệ máy.
"Cô, hôm nay là sinh nhật Từ Tĩnh, sau tiết tự học buổi tối con muốn đi giúp bạn ấy chúc mừng một chút, đêm nay có thể không trở về ngủ được không?"
" Vâng ạ, đều là nữ sinh, đừng lo lắng, gặp cô sau.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!