Ngữ khí của anh vẫn giống như trước, thậm chí là mềm mại hơn vài phần, nhưng Mộc Miên vẫn cảm thấy thân mình chợt lạnh, dường như trước mặt cô là một con rắn hổ mang.
Mà bọn họ, là con mồi trong mắt nó.
Giằng co vài giây.
Mộc Miên ở sau Lâm Mộ An khẽ nhúc nhích tiến lên phía trước, nắm chặt tay anh đi lên trước nửa bước, hiện lên một loại tư thế bảo hộ, chắn ở trước người anh.
Cô ngửa đầu, không chút sợ hãi nhìn Lâm Hành.
" Cậu sai rồi, anh ấy còn có tôi."
"Người Trung Quốc có câu, " Bà con xa không bằng láng giềng gần ", giống các người vậy, là người thân, không cần cũng thế."
Trong giọng nói bình tĩnh mang theo kiên định không bỏ qua, gương mặt thanh tú trắng nõn không khỏi làm cho người ta không rời mắt được.
Lâm Hành cảm thấy thú vị nhìn chằm chằm cô, đánh giá.
Lâm Mộ An rũ mắt, nhìn đỉnh đầu trước mắt kia, trên tay dùng sức, yên lặng lôi cô trở lại.
Sau đó tiến lên, chặn hơn phân nửa người cô.
Anh giương mắt, nhìn chằm chằm gương mặt giống mình vài phần kia, ngữ khí rét lạnh.
"Lâm Hành, chớ chọc tôi."
"Có một số việc có thể thất thủ một lần, cũng có thể có lần thứ hai."
Lâm Mộ An nói xong, không hề liếc hắn một cái, kéo Mộc Miên tới trường học, bước chân dồn dập, sắc mặt âm trầm.
Thẳng đến khi bước qua cổng trường, xác định bóng dáng Lâm Hành biến mất, anh mới thả chậm bước chân, trên tay lại không có buông ra.
Lúc này tiếng chuông vào lớp đã vang, bọn học sinh đều đã trở lại phòng học, mơ hồ có thể thấy được một vài thân anh chạy vội vàng ở xa.
Trên đường không có một bóng người, Mộc Miên tùy ý để anh kéo đi.
"Anh vẫn tốt chứ…"
"Về sau không được gặp hắn."
Giây lát, hai thanh âm đồng thời vang lên, Mộc Miên dừng bước, có chút kinh ngạc nhìn anh.
Lâm Mộ An dấu đi thần sắc, lại lần nữa bình tĩnh mở miệng.
"Về sau không được gặp hắn."
Đôi mắt kia đen sâu không thấy đáy, Mộc Miên rũ mắt xuống, nhỏ giọng nói.
"Lại không phải là em gặp hắn, là hắn muốn tới gặp em…"
"Cho nên, về sau, không được, rời khỏi anh nửa bước!"
Lâm Mộ An gần như gằn từng chữ một mở miệng, nói xong, nhìn chằm chằm cô hỏi: " Có biết không?!"
Sắc mặt của anh cùng ngữ khí đều trầm đến dọa người, Mộc Miên trước nay chưa thấy qua cái dạng này của anh, có lẽ nói là sớm đã quen bộ dáng mềm mại vô hại của anh.
Mộc Miên rũ mắt xuống, nhỏ giọng đáp ứng.
"Được." Cho dù anh không nói, trong khoảng thời gian này, Mộc Miên cũng không dám rời khỏi anh nửa bước.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!