Chương 37: (Vô Đề)

Mộc Miên nháy mắt liền thanh tỉnh, ngẩng dadanuf nhìn anh, quả nhiêntrên gương mặt xinh đẹp kia lại đẫm nước mắt, đôi mắt hồng hồng như con thỏ con.

Đối diện với tầm mắt của cô, Lâm Mộ An có chút không được tự nhiên, lập tức ấn đầu cô vào trong lòng.

Mặt cọ lung tung ở trên đầu vai cô, muốn quên đi những dấu vết đó.

Mộc Miên để mặc cho anh ôm, giang hai tay ôm lấy anh, chậm rãi chải vuốt ve trấn an.

Giây lát, anh dừng lại, nằm ở đầu vai cô vẫn không nhúc nhích.

Mộc Miên mới nhẹ nhàng thoát ra, thân mình hơi lui, đem mặt anh từ cần cổ nâng lên.

Bốn mắt nhìn nhau, nước mắt rửa qua làm con ngươi trông ướt át, khóe mắt phiếm hồng, lông mi dày bị thấm ướt.

Mộc Miên không khống chế được hôn lên.

Phía dưới lông mi run rẩy hai cáu, tựa như lông chim nhẹ nhàng lướt qua môi cô, Mộc Miên cong khóe miệng, mới vừa thối lui, người trước mặt đã tự tìm đi lên.

Lâm Mộ An hơi hơi ngửa đầu, ngậm lấy môi cô cắn mút, tựa hạn hán lâu năm gặp mưa rào, cực lực hôn lấy đôi môi của cô, hơi nóng hừng hực ập tới làm người ta khó có thể chống cự.

Hô hấp dần dần thô nặng, cánh tay bên hông còn dùng sức đem cô ôm chặt, mềm mại cùng cứng rắn va chạm, xa lạ lại phù hợp.

Môi Lâm Mộ An dần dần rơi xuống cần cổ cô, nụ hôn ướt nóng một đường đi xuống, áo thun to cổ áo rộng chậm rãi từ đầu vai trượt xuống, lộ ra làn da tuyết trắng.

Mang theo hương thơm sữa tắm.

Quần áo bên hông bị đẩy đi lên.

Theo thân thể một tấc thăm dò.

Sau đó ở nơi nào đó bỗng nhiên cứng đờ.

Mộc Miên tắm rửa xong thông thường sẽ không mặc nội y.

Anh tạm dừng một chút, sau đó cơ hồ là theo bản năng, tiếp tục động tác vừa rồi, tiếng thở dốc vang lên, một giây trước khi mất khống chế, Lâm Mộ An đem cô gắt gao ôm ở trong lòng ngực.

Đầu ngón tay còn lưu lại xúc cảm mới vừa rồi, trơn nhẵn mềm mại, làm người ta thích đến không buông tay.

Lâm Mộ An chống đỡ ở đỉnh đầu cô, hít sâu một hơi, giây lát, xoay người xuống giường, tiếng nước trong phòng tắm truyền ra.

Gameshow ở phòng khách còn đang tiếp tục, hỗn tạp với tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, ồn ào mà náo động, bên tai lại phảng phất yên lặng.

Mộc Miên chỉ nghe được tiếng tim đập của chính mình, bùm bùm, náo động.

Lâm Mộ An tắm rửa xong đi ra, Mộc Miên đang núp ở trong chăn, mở to đôi mắt kia nhìn anh.

Trong phòng khong kéo rèm, có ánh sáng mỏng chiếu vào, bên ngoài đang mưa, trong nhà hơi tối, Lâm Mộ An sững sờ ở nơi đó.

Giờ khắc này, đôi mắt cô giống như đang sáng lên.

Bước đôi chân cứng đờ đi qua, Lâm Mộ An vừa lên giường, Mộc Miên liền lập tức òa tới trong lòng ngực anh, cơ thể mềm mại mang theo mùi hương thơm mát, ký ức vừa rồi cuồn cuộn kéo đến.

Anh yên lặng nhắm lại mắt, thói quen làm dịu xao động trong cơ thể.

Không khí thực an tĩnh, bên ngoài trời mưa nhỏ, thanh âm rất nhỏ nhỏ đến không thể nghe thấy, TV trong phòng khách cũng bị anh tắt đi.

Bên ngoài mưa kéo dài, trong chăn lại rất ấm áp, hai người ôm lấy nhau, dễ chịu lại thân mật, cơn buồn ngủ cũng chậm rãi ập đến.

Lúc trước bi thống cùng tuyệt vọng, giống như trong nháy mắt đều không còn sót lại chút gì, giờ đây trái tim được lấp đầy, đều là màu hồng phấn chi chít.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!