Chương 36: (Vô Đề)

Giống như một đạo sét đánh giữa trời quang đánh vào đầu.

Mộc Miên sững sờ, giây lát, mới lấy lại tinh thần.

"Anh ấy đã biết chưa?"

"Di động của anh ấy gọi mãi không được, nhờ cậu giúp tôi chuyển lời một chút, anh ấy không muốn gặp tôi.

" Thần sắc Lâm Hành có chút bất đắc dĩ, có chút khó xử giải thích.

Mộc Miên gật gật đầu, lập tức xoay người đi vào.

Cô hơi rũ mắt, tâm sự nặng nề, chiếc ô che khuất đi non nửa tầm mắt, đi chưa được mấy bước, một tiếng tiếng còi xe bén nhọn vang lên.

Đột nhiên không kịp phòng bị, thân mình bị kéo vào một cái ôm xa lạ, cái ô của Mộc Miên rơi xuống trên đất.

Cô sửng sốt, ngẩng đầu, theo tầm mắt của Lâm Hành nhìn qua, phía trước, vẻ mặt Lâm Mộ An vô biểu tình nhìn hai người.

Mưa phùn mông lung, anh không mở dù, đứng ở trong màn mưa, nước mưa làm ướt tóc anh, đáy mắt một mảnh mờ mịt, nhìn không rõ sắc thái.

Giờ phút này, đôi tay của Lâm Hành đang nắm ở đầu vai cô, cả người Mộc Miên như là bị anh ôm ở trước ngực.

Chiếc xe kia chưa dừng, cọ qua hai người lập tức đi luôn.

Mộc Miên lập tức tránh khỏi cái ôm kia, nghiêng đầu thấ giọng cảm ơn Lâm Hành, lại lần nữa nhìn qua, Lâm Mộ An đã thu hồi tầm mắt, đi tới đường cái duỗi tay đón xe.

Mộc Miên lập tức chạy qua.

Ngay khi Lâm Mộ A vừa mở cửa xe, lập tức theo sát ngồi lên.

Anh trực tiếp báo địa chỉ cho tài xế, sau đó đan tay đặt ở trên đầu gối, ngồi ở chỗ kia nhìn phía trước.

Hai mắt ảm đạm vô thần, trên mặt không có một tia cảm xúc.

Cần gạt nước qua lại cọ qua cửa kính, giọt nước mới vừa đọng lại lập tức biến mất.

Mộc Miên nhẹ nhàng nắm lấy tay anh, ngữ điệu nhẹ nhàng giải thích.

"Cậu ta tới nói với em chuyện mẹ của anh, em cùng cậu ta chỉ là ở trên đường về nhà gặp qua vài lần, trừ lần đó ra không còn tiếp xúc khác…"

"Cậu ta nói di động anh gọi không thông, cũng không tìm thấy anh, cho nên nhờ em nói với anh một tiếng.

"

"Vừa nãy em vội vã trở về tìm anh, không có nhìn thấy phía trước có xe, cậu ta thuận tay kéo em một cái.

"

Mộc Miên nói xong, dừng một chút, nhìn gương mặt không có cảm xúc kia, cúi người đến gần, trợn tròn mắt đánh giá anh, thanh âm mềm nhẹ nói.

"Anh không cần tức giận, em không thích cậu ta…"

"Em rất chán ghét cậu ta.

"

Nghe vậy, Lâm Mộ An rốt cuộc có phản ứng, anh vẫn nhìn chằm chằm cửa kinh kia, cực kỳ thong thả chớp chớp mắt, khuôn mặt trầm tĩnh, thanh âm khan khàn.

"Em vì cái gì lại ghét nó.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!