Chương 33: (Vô Đề)

Hai người lại khôi phục sinh hoạt như thường.

Có thể là ở trường học quá mức khắc chế, đến khi về nhà, Lâm Mộ An liền thích động tay động chân với cô, sờ sờ nơi này, xoa xoa nơi kia, động một tí là thò qua hô cô.

Bình thường còn tốt, ban đêm khi ở trên giường, anh cũng như thế.

Mỗi khi tách ra, đều thở hồng hộc, cổ họng khô nóng, trêu đến khi hai người khó có thể tự kiềm chế.

Này thật đúng là không được.

Còn tiếp tục như vậy nữa, Mộc Miên khả năng sẽ không khống chế được mà ăn anh mất thôi.

Vì thế, cô kiên quyết không thương lượng để Lâm Mộ An tự về phòng mình ngủ.

Vì thế Lâm Mộ An tức giận đến suốt ba ngày đều không có để ý đến cô, cuối cùng vẫn là Mộc Miên vừa đấm vừa xoa, lừa tới, mới miễn cưỡng xoa nhẹ oán khí của anh.

Bất tri bất giác, lại nửa tháng trôi qua.

Đầu tháng năm, Mộc Miên gặp được ba của anh.

Đó là chạng vạng, gần đến mùa hè, ánh sáng mặt trời xinh đẹp tỏa sáng, chân trời một mảnh đỏ rực áng mây hồng.

Hai người mới ra khỏi cổng trường, Lâm Mộ An nhìn đến thân ảnh đằng trước liền ngây ngẩn cả người, Mộc Miên theo ánh mắt anh nhìn lại.

Bên kia đường, một chiếc xe màu đen dừng lại, một người đàn ông mặc áo sơ mi quần tấy, dựa ở cạnh cửa.

Gương mặt anh tuấn trắng nõn, mái tóc dày mà đen nhánh, không có tóc mái, lộ ra vầng tráng sáng bóng, mi dài đen thẳng, mắt như đào hoa.

Chỉ là trong đôi mắt kia lại mang theo tang thương khó có thể miêu tả, nếp nhăn nơi khóa mắt đã lộ ra tuổi của ông.

Nhưng bình tĩnh mà xem xét, vẫn là rất tuấn tú.

Cùng Lâm Mộ An có bảy phần giống nhau.

Không thể không cảm khái một câu, gien di truyền thật vĩ đại.

Mộc Miên đã tưởng tượng ra, bộ dáng Lâm Mộ An tương lai khi tới tuổi này.

Ông dường như đã chờ khá lâu, khi liếc mắt một cái nhìn thấy Lâm Mộ An đi ra, nhanh chóng đi tới, khuôn mặt vui sướng, trong mắt lại là nồng đậm áy náy.

Đan chéo lên nhau, khiến cho biểu tình của ông thoạt nhìn vô cùng phức tạp.

Ông duỗi tay, muốn nắm lấy tay của Lâm Mộ An, lại bị anh né tránh, Lâm Mộ An mặt vô biểu tình, môi mím thành một đường thẳng tắp.

Đây là bộ dáng của anh khi cảm xúc không tốt.

Mộc Miên lâu rồi cũng không thấy cái dạng này của anh.

"Con… Hiện tại đang ở nơi nào, ba đi rất nhiều lần, đều không có nhìn thấy con, trong nhà không giống như có người ở…"

"Gọi điện thoại con cũng không tiếp… Ba rất lo lắng cho con…"

Sắt mặt anh nôn nóng, lại xen lẫn đau lòng, hiện ra ở trên không mặt hoàn hảo kia làm người thoạt nhìn thập phần không đành lòng.

Lâm Mộ An lại càng thêm lạnh nhạt.

"Có người chiếu cố tôi, tôi sống rất tốt, ông không cần lo lắng.

"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!