An Lăng bị chế ngự lúc sau, dịu ngoan đi ngủ, bác sĩ nói bà ấy không thường phát bệnh, nhưng mỗi lần phát bệnh, liền phi thường khó để khống chế, có khi còn có thể đả thương người.
Cho nên lần sau, tốt nhất không nên kích thích bà ấy.
Mộc Miên gật gật đầu, thần sắc có chút hoảng hốt.
Trên đường trở về, trong đầu óc toàn bộ đều là bộ dáng vừ rồi của An Lăng, dữ tợn, điên cuồng.
Mộc Miên không dám tưởng tượng Lâm Mộ An khi còn nhỏ, nhìn thấy người mẹ quen thuộc ôn nhu biến thành như vậy, sẽ cảm thấy như thế nào.
Đặc biệt là, dùng loại ánh mắt chán ghét đền cực điểm này, nhìn cậu.
Hận không thể không giết chết cậu.
Lúc cô trở về, Lâm Mộ An giống như mới rời giường không lâu, ôm gối ngồi xếp bằng ở trên sô pha, biểu tình ngốc ngốc.
Lúc này đang là giữa trưa, bên ngoài ánh mặt trời rất sáng làm cho phòng khách một mảnh sáng ngời.
Anh mặc áo ngủ ô vuông màu lam nhạt tay dài, gương mặt trắng nõn mà mềm mại, mái tóc lộn xộn ở cái trán, phía dưới là đôi mắt to mông lung lại mê ly.
Người xinh đẹp lại đáng yêu như vậy, thật không biết An Lăng làm sao có thể hạ thủ được.
Mộc Miên khẽ thở dài một hơi, trong lòng đau nhức không thôi.
Anh nghe tiếng nhìn lại đây, đôi không chớp nhìn chằm chằm cô, Mộc Miên tự nhiên đi đến phòng bếp, rót nước, uống xong, tâm tình bình phục không ít.
Cô dẫm lên dép lê đi qua.
"Mới vừa dậy?" Mộc Miên bưng cái ly trong tay, bên ngửa đầu uống nước bên hỏi.
"Ừ.
" Anh ngoan ngoãn gật đầu.
"Ăn cơm chưa?" Mộc Miên đã chạy tới anh trước mặt, xoa xoa mái tóc của anh.
Anh mở to cặp mắt to nhìn chằm chằm cô, lập tức đem cơn mê man đánh tan.
"Mình đi nấu cơm, vừa vặn là giữa trưa.
"
Anh gật gật đầu, sau đó mở miệng: "Tôi muốn uống nước.
"
Mộc Miên đang muốn nói mình rót cho cậu một ly khác, Lâm Mộ An đã bắt được tay cô, cúi đầu uống ly nước ở trong tay cô.
Anh hầu kết chuyển động hai cái, cảm thấy mỹ mãn mà uống thêm vài ngụm, mới ngẩng đầu lên, thần sắc như thường, phảng phất như đang uống nước của mình vậy.
Trên môi dính một lớp nước mỏng, anh nhịn không được vươn lưỡi liếm liếm.
Mộc Miên cười khẽ ra tiếng, ánh mắt chợt lóe, duỗi tay nắm cằm anh, sau đó cúi người, nhẹ nhàng hôn một cái, hai đôi môi mềm mại dán vào nhau.
Như chuồn chuồn lướt nước lập tức tách ra, khuôn mặt cô như cũ cách cực gần, nhìn chằm chằm đôi mắt anh, trong mắt quay cuồng đều là cảm xúc khó hiểu của anh.
Nhìn vài giây, cô cười cười, sau đó đôi môi mềm mại hôn lên trán anh, chóp mũi, gương mặt, cuối cùng lại đi tới trên môi.
Nhẹ nhàng hôn một cái.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!