Trong phòng không bật đèn, rèm chỉ kéo lên một nửa, ánh trắng sáng ngời chiếu sáng một phòng, làm người ta thấy rõ rang cảnh tượng bên trong phòng.
Trên giường chăn hỗn độn, một mảnh trống không, Lâm Mộ An co rút lại ở góc tường, gắt gao mà ôm chặt chính mình.
Anh đang khóc, khóc một cách tê tâm liệt phế.
Thân thể anh không nhịn được run rẩy, giống một con tiểu thú tứ cố vô thân bị vùi lấp ở trong nhà tù.
Mộc Miên cắn chặt rắng, hốc mắt chua xót, cực lực khống chế không cho nước mắt rơi xuống, cô hít hít cái mũi, thong thả mà ôn nhu tới gần anh.
Cô đi đến trước mặt anh, nửa quỳ nửa đứng trên mặt đất, sau đó vươn đôi tay chặt chẽ mà ôm lấy anh, nhẹ nhàng vỗ lưng anh, môi dán sát lỗ tai anh ôn nhu an ủi.
"Lâm Mộ An, không có việc gì, có mình ở đây …"
"Đừng khóc, mình sẽ đau lòng…"
"Hảo hảo…"
Mộc Miên vẫn luôn ở bên tai anh thấp giọng nói chuyện, thường thường hôn vành tai anh, đôi tay mềm nhẹ thong thả vuốt ve lưng anh, còn có cái đầu chôn thật sâu kia ở trong khuỷu tay cô.
Không biết qua bao lâu, anh mới dần dần bình tĩnh lại, thân mình không còn run rẩy, chỉ ngẫu nhiên nghe thấy tiếng nức nở cực nhỏ truyền đến.
Mộc Miên thở phào nhẹ nhõm, nghiêng đầu hôn anh, giống như nói mê ở bên tai anh mở miệng.
"Tốt chưa? Muốn bật đèn hay không.
"
Anh không tiếng động lắc lắc đầu.
Không có ai nguyện ý đem một mặt này của mình bại lộ trước mặt người khác.
Hai người lại lẳng lặng ôm nhau hồi lâu, Mộc Miên mới ở anh bên tai hỏi.
"Muốn đi lên giường hay không?"
Anh lại lắc lắc đầu.
Mộc Miên giật giật đôi chân mỏi nhừ, nhẹ nói.
"Đừng sợ, mình ngủ cùng cậu được không?"
Anh không lên tiếng, Mộc Miên cường ngạnh đem đầu của anh từ khuỷu tay kéo ra, lọt vào trong tầm mắt là một gương mặt xinh đẹp trắng nõn thấm đẫm nước mắt, hai mắt hồng giống giống thỏ con, tóc mái trên trán toàn bộ bị mướt mồ hôi.
Thoạt nhìn chật vật cực kỳ.
Mộc Miên khe khẽ thở dài, trong lòng vô cùng chua xót.
Lại đáng thương nữa.
Anh có chút bực, lập tức mở tay cô ra muốn tiếp tục vùi đầu vào trong vòng tay của cô, Mộc Miên tay mắt lanh lẹ, lập tức duỗi tay lướt qua anh từ trên tủ đầu giường phía sau rút ra hai tờ khăn giấy.
Sau đó nhéo cằm anh giúp anh lau nước mắt.
Lâm Mộ An tính tránh thoát hai lần mà không có kết quả, liền ngoan ngoãn ở đó tùy ý cô đùa nghịch, ngẫu nhiên chớp một đôi mi đầy nước mắt kia.
Mộc Miên cầm khăn giấy trong tay, đem mặt anh thong thả tinh tế mà lau khô, sau đó đứng dậy đem anh từ trên mặt đất kéo lên.
Ngồi xổm trên đất một thời gian dài khiên chân anh như tê liệt, anh lảo đảo hai cái, cả người không chịu khống chế ngã về phía trước, nhào vào trên người Mộc Miên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!