Chương 76: (Vô Đề)

Chuyện đến bước này, không còn cách nào tiếp tục tra xét nữa.

Nhưng đại sư cũng nói Hạ Tuyên Dương ở thế giới khác còn sống, cha mẹ Hạ gia cũng thoáng an tâm hơn chút.

Tuy nhiên nghe lời Hạ Phán Phán nói, Hạ Tuyên Dương trong sách là một pháo hôi chết sớm nên bọn họ cũng vô cùng lo lắng, không biết Hạ Tuyên Dương ở thế giới kia có còn sống hay không?

Hạ Phán Phán càng vô cùng tự trách, cảm thấy nếu không phải là do cô ép anh cô đọc truyện thì anh của cô có lẽ sẽ không gặp phải chuyện xuyên thư này.

Nhưng mà mặc kệ bọn họ lo lắng, hối hận như thế nào thì cuộc sống vẫn phải tiếp tục.

"Hạ Tuyên Dương" xuyên qua thế giới này, qua một khoảng thời gian, tính tình dần dần trở nên trầm tĩnh hơn rất nhiều, đầu óc cũng trở nên thông minh, tựa như là trí thông minh từ học sinh tiểu học trở về trình độ người bình thường.

Hạ Phán Phán nói cho anh biết số phận của anh trong truyện, anh thậm chí còn cảm thấy không thể tin nổi: "Ông trời ơi, sao lúc ấy tôi lại coi cái tên Nghiêm Tu Lãng này là nam thần cơ chứ? Bây giờ xem lại, anh ta rõ ràng rất bình thường, so ra còn kém cái người trong phim này nữa chứ."

Lúc ấy, "Hạ Tuyên Dương" chỉ tiện tay chỉ vào một người đàn ông trên màn hình TV trong phòng khách, chính là vua màn ảnh Hạ Kiêu.

Mặc dù "Hạ Tuyên Dương" không chủ động muốn xuyên qua tới, nhưng anh đích thật là đã chiếm thân thể người khác, anh cũng vì chuyện này mà xin lỗi cha mẹ Hạ gia cùng Hạ Phán Phán.

Còn cam kết là về sau anh sẽ thay thế Hạ Tuyên Dương, kết thúc trách nhiệm con trai, không cầu bọn họ tiếp tục coi anh là con ruột và anh trai, chỉ cầu bọn họ có thể cho anh một cơ hội, thử tiếp nhận anh, đối với Hạ Kiến Trạch và Lưu Tố Phân, anh cũng chỉ xưng hô "Chú dì" .

Hạ Kiến Trạch, Lưu Tố Phân và Hạ Phán Phán không thể nào coi "Hạ Tuyên Dương" hiện tại là thân nhân của mình được, nhưng nhìn thấy khuôn mặt kia bọn họ cũng không thể nào coi anh là người xa lạ.

Cho nên, "Hạ Tuyên Dương" sẽ ở bên ngoài, mỗi tháng chí ít sẽ đến Hạ gia thăm một lần.

Hơn nửa năm trôi qua, Hạ Kiến Trạch và Lưu Tố Phân không chịu được "Hạ Tuyên Dương" chỉ gọi bọn họ là chú dì, thế là cho phép anh cũng gọi ba, mẹ, nói xem như là nhận nuôi anh.

Nhưng Hạ Phán Phán lại không chịu gọi "Hạ Tuyên Dương" hiện tại là anh trai, trong lòng cô, anh của cô chỉ có một người.

Hạ Tuyên Dương nghe được những thứ này, trong lòng là nỗi cảm khái sợ hãi vô tận.

Nói đến thì anh ở thế giới khác cũng đã chiếm được cha mẹ của "Hạ Tuyên Dương", bọn họ cũng nhận ra anh không phải là "Hạ Tuyên Dương" trước kia, nhưng chỉ coi anh là nhân cách thứ hai, đối với anh vẫn rất là thân cận.

Tính ra về duyên cha mẹ thì anh vẫn chiếm được chút lợi lộc.

Anh kế thừa ký ức trong thân thể "Hạ Tuyên Dương", cũng ứng đối được rất nhiều chuyện dễ dàng hơn.

Nhưng "Hạ Tuyên Dương" chính là nhờ có anh trao đổi thân thể, tránh được kết cục pháo hôi phải chết trong nguyên thư, tuyệt đối cũng không được tính là bị thua thiệt.

Mà Hạ Tuyên Dương lần này trở về, chỉ có thể ở thế giới này bảy ngày, Lưu Tố Phân lập tức nói: "Mẹ sẽ nhờ người đi máy bay hoặc là đi thuyền tới, nhanh thì tối nay, chậm nhất là ngày mai, mẹ và ba con sẽ đi qua đón con và người yêu của con. Dương Dương, con chờ ba mẹ nha."

Cúp điện thoại, bụng Hạ Tuyên Dương "Ục ục" kêu hai tiếng.

Lúc anh mất tích chính là giờ cơm, quay phim còn chưa kịp ăn cơm, hiện tại đã quá giờ, đói đến mức ngực sắp dán lên lưng rồi.

Nghiêm Mẫn Hành đeo một cái ba lô rất lớn, anh lấy từ trong ba lô ra cái túi bánh sừng trâu và chai nước mà Hạ Tuyên Dương thích ăn: "Đói bụng rồi à? Ăn chút gì đi, chúng ta xuống núi."

Hạ Tuyên Dương nhanh chóng hôn Nghiêm Mẫn Hành một cái: "Anh Hành, anh thật sự là cứu tinh của em."

Nghiêm Mẫn Hành thực sự cũng không cần đi cùng anh tới nơi này, nhưng mà anh ấy vẫn lựa chọn đi lên con đường nguy hiểm có thể không thể trở về này để tới tìm anh.

Nói không cảm động là nói dối, nhưng mà, bọn họ tình thâm như vậy, không cần nói những lời khách sáo kia.

Hạ Tuyên Dương ăn bánh mì nhanh như hổ đói, Nghiêm Mẫn Hành cũng ăn.

Nghiêm Mẫn Hành ăn rất chậm, anh vội vã lên núi, mang không nhiều đồ ăn, túi bánh sừng trâu này không thể đủ cho hai người đàn ông thể chất cấp S nhét đầy bao tử.

Túi bánh mì, ba phần hai tiến vào bụng Hạ Tuyên Dương, nước cũng bị anh uống hơn phân nửa bình.

Hạ Tuyên Dương quay phim mệt mỏi, nên không hề chối từ, nếu anh không bổ sung đầy đủ thể lực, xuống núi phải nhờ Nghiêm Mẫn Hành đỡ hoặc là cõng thì thật là vướng víu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!