Nghiêm Mẫn Hành kinh ngạc nhìn về phía Hạ Tuyên Dương dám mắng anh là "đồ d. ê x. ồm"...
Cái tên này ở trước mặt anh càng ngày càng làm càn.
Một tháng trước, vào hai lần đó, điệu bộ thiếu niên này lúc đối mặt với anh rõ ràng là khϊếp sợ và thận trọng, thỉnh thoảng nhìn về phía hai chân của anh, trong ánh mắt còn hiện ra vẻ không tình nguyện và ghét bỏ.
Nghiêm Mẫn Hành hiểu rất rõ, người này đồng ý kết hôn với anh chỉ là bởi vì Hạ gia rất cần tiền, trong lòng đối phương còn không chừng ngóng trông cái tên bệnh tật là anh chết sớm một chút.
Nếu không thì sau một tháng nhận giấy chứng nhận kết hôn, Nghiêm Mẫn Hành cũng không bỏ bơ người ta, chẳng quan tâm như vậy.
Nếu không phải tối hôm qua ngẫu nhiên bắt gặp, bất ngờ phát hiện anh ta và người trong ấn tượng hoàn toàn khác biệt thì sự lơ đẹp này có thể sẽ còn tiếp tục.
Nhìn thiếu niên kia giận đến mức khuôn mặt đỏ lên, dáng vẻ tràn đầy sức sống, Nghiêm Mẫn Hành tuy bị mắng là "đồ d. ê x. ồm", còn bị nói thẳng là "chân đã què" lại không cảm thấy tức giận, đã vậy không hiểu sao còn cảm thấy có chút vui vẻ.
Dù hai chân anh tàn phế là cố ý và giả vờ, nhưng anh cũng không thích mọi người ở trước mặt anh đều mang theo bộ dáng thận trọng, khiêm nhường như vậy.
Nghiêm Mẫn Hành nhẹ nhàng nhếch môi lên, nhạt tiếng nói: "Chúng ta là vợ chồng hợp pháp đã đăng ký kết hôn rồi đó."
Hạ Tuyên Dương đột nhiên ngừng lại.
Anh hiểu được ý nghĩa trong câu nói của Nghiêm Mẫn Hành, chồng bóp mặt vợ, cái đó gọi là tình thú phu thê, không thể gọi là d. ê x. ồm được.
Nghiêm Mẫn Hành tiếp tục nói: "Hoá ra, cậu chê tôi già..."
Hạ Tuyên Dương: "Không có không có, chồng năm nay mới hai mươi lăm mà, còn trẻ lắm đó!"
Lời này vừa nói ra, Hạ Tuyên Dương và Nghiêm Mẫn Hành đều sửng sốt.
Hạ Tuyên Dương đột nhiên nhớ tới Nghiêm Mẫn Hành chính là trùm phản diện đánh thắng cả nam chính, mà thân phận của anh bây giờ là nam thê của đối phương, lời nói vừa rồi quả thực hơi quá mức.
Anh vốn chỉ muốn nói hai câu tốt đẹp, cứu vãn một chút quan hệ của hai người, kết quả ai ngờ, vừa mới mở miệng thì đã không uốn lưỡi, còn gọi người này là "Chồng" nữa chứ...
Chuyện này thật sự là quá xấu hổ rồi!
Nghiêm Mẫn Hành cũng vô cùng bất ngờ với tiếng "Chồng" này.
Cuộc đối thoại giữa hai người tựa như là bị ai đó nhấn vào nút tạm dừng.
Hạ Tuyên Dương xấu hổ đến nỗi hai đôi tai đỏ ửng lên, điên cuồng chửi thầm.
Mà Nghiêm Mẫn Hành thì vô cùng hứng thú đánh giá thiếu niên mặt đỏ tới mang tai trước mặt...
Không ngờ anh lại cảm thấy bộ dáng của thiếu niên này có chút đáng yêu, rốt cuộc là sao vậy?
Hơn nữa, nghe thấy tiếng "Chồng" kia, Nghiêm Mẫn Hành phát hiện mình cũng không ghét, còn như bị gãi vào trong lòng một cái, rất muốn nghe thêm mấy lần nữa.
Sau một lúc lâu, thang máy "Đinh" một tiếng mở ra, ông cụ Nghiêm và quản gia Trần Bá đi ra từ trong thang máy, phá vỡ bầu không khí trầm mặc kỳ lạ giữa hai người.
Ông cụ Nghiêm năm nay đã bảy mươi tuổi, nhưng thân thể vẫn khá là khỏe khoắn, tinh thần mạnh mẽ, dù đã là một ông già thì cũng là một ông già đẹp trai.
Ông nhìn thấy trưởng tôn ở trong phòng khách cùng với nam thê của anh đang đứng cách xa nhau mấy mét, mắt lớn trừng mắt nhỏ không nói gì, lập tức hiếu kỳ hỏi: "Mấy đứa đang làm gì đó?"
Lúc này trên tay Hạ Tuyên Dương còn cầm một nửa túi quà tặng bị mở mất một nửa, anh ấp úng nói: "Con có... mua một món quà cho anh ấy, không biết anh ấy có thích hay không?"
Sau khi lỡ mồm "gọi chồng", Hạ Tuyên Dương lúc này chắc chắn không thể nào tiếp tục gọi như vậy nữa. Nếu gọi là "anh Nghiêm", người bên ngoài không biết được trong nhà Nghiêm Tu Lãng còn có một anh trai nữa, có khi còn tưởng là gọi Nghiêm Tu Lãng nên Hạ Tuyên Dương cũng không muốn gọi như vậy.
Cho nên anh chỉ có thể xưng hô với Nghiêm Mẫn Hành là "anh ấy", hàm hồ cho qua chuyện.
Nghiêm Mẫn Hành rất nhẹ nhàng, điều khiển xe lăn tới gần Hạ Tuyên Dương, nhận lấy món quà đã bị mở ra một nửa từ trên tay cậu, tiếp tục mở ra nốt phần còn lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!