Hiệu quả cách âm trong phòng rất tốt, chỉ có thể nghe được tiếng sóng biển rất nhỏ.
Hạ Tuyên Dương bị Nghiêm Mẫn Hành đặt vào trong một cái bồn tắm xa hoa, ngồi trong bồn tắm lớn cũng có thể nhìn thấy cảnh biển.
Áo thun ướt nhẹp dính chặt lên trên người anh, nhưng tóc của anh đã được Nghiêm Mẫn Hành dùng dây buộc lại, để tránh bị ẩm ướt.
Đuôi cá Hạ Tuyên Dương được ngâm vào trong dòng nước mát mẻ, khiến cho một loại cảm thụ nào đó khá khó tả trong thân thể cũng bị thoáng hóa giải mấy phần, suy nghĩ miễn cưỡng cũng tỉnh táo thêm một chút, anh nhỏ giọng hỏi Nghiêm Mẫn Hành: "Anh Hành, tại sao anh còn mang theo dây buộc tóc bên người vậy?"
Anh thấy dây buộc tóc được móc ra từ trong túi quần của Nghiêm Mẫn Hành.
Đến cả một loại chuyện nhỏ nhặt này mà Nghiêm Mẫn Hành còn cân nhắc chu đáo cho anh, Hạ Tuyên Dương cảm thấy, đây chắc chắn chính là cảm giác được yêu thương thực sự.
Nghiêm Mẫn Hành cười khẽ nói: "Trên xe luôn có chuẩn bị, vừa rồi tôi đã tiện tay cầm."
Mặc kệ tối nay có thể ăn cá hay không, Nghiêm Mẫn Hành vẫn khá là kiên nhẫn chậm rãi giúp Hạ Tuyên Dương thổi tóc, không kịp ăn cá, ít nhất cũng phải uống chút canh cá.
Đương nhiên, nếu như có thể, Nghiêm Mẫn Hành có thể ăn được toàn bộ con cá.
Canh cá cái gì chứ, thực sự không thể nào thỏa mãn khát vọng mong muốn thân mật mà tiểu nhân ngư dành cho anh.
Hạ Tuyên Dương khàn giọng "A" lên một tiếng, anh giật giật cái áo thun bị nước làm ướt nhẹp trên người mình, muốn cởi xuống, dính trên người thật sự không thoải mái.
Nhưng Nghiêm Mẫn Hành lại đè tay của anh xuống, anh ta cũng đã nhìn ra Hạ Tuyên Dương lúc này đã hơi thanh tỉnh một chút, có thể giao lưu bình thường mấy câu rồi.
Nghiêm Mẫn Hành trầm thấp hỏi: "Dương Dương, em thật sự bài xích chuyện quan hệ phía dưới như vậy sao? Nhân ngư đến kỳ tìm phối ngẫu sẽ không giống như bình thường... Nhất là bây giờ em còn đang trúng thuốc..."
Không cần Nghiêm Mẫn Hành nhắc nhở, Hạ Tuyên Dương cũng có thể cảm giác được, cảm giác hỗn loạn bị nước lạnh làm hạ xuống đi mấy phần lại bắt đầu tuôn ra kêu gào.
Nhân ngư phân hóa ra túi mang thai, thân thể vào kỳ tìm phối ngẫu có thể nói là lúc nào cũng khát vọng được yêu thương.
Mặc dù chưa chắc sẽ mang thai, nhưng nhất định phải làm chuyện có thể mang thai thì mới có thể làm dịu đi phản ứng trong thân thể.
Huống chi bây giờ Hạ Tuyên Dương còn trúng thuốc, khát cầu trong kỳ tìm phối ngẫu bị phóng to gấp đôi.
Hạ Tuyên Dương không khỏi hồi tưởng lại, mấy ngày trước anh đi dạo siêu thoại cp của anh và Nghiêm Mẫn Hành, những cuốn đồng nhân văn kia dùng văn tự miêu tả tường tận, trên mấy bản đồng nhân truyện tranh còn lớn mật miêu tả ra đủ loại hình ảnh...
Anh sau đó vì không thể chịu đựng được, mà lúc ở một mình nghỉ ngơi cũng có bỏ ra xem mấy lần.
Còn căn cứ vào những bình luận cuồng loạn của đám fan hâm mộ kia, bất ngờ biết được những trang web văn học về đam mỹ khá là nổi tiếng như Lục Giang và Hoa Thị.
Hai trang web này phong cách khác lạ, độc giả Lục Giang thích xem cảnh nóng ở trong thanh thủy văn, còn độc giả Hoa Thị lại thích xem cảnh nóng có kịch bản.
Hạ Tuyên Dương lãnh hội cả hai, mỗi thứ một chút.
Hạ Tuyên Dương từng là thẳng nam, giống như được khai sáng ra một thế giới mới, anh đến giờ mới biết, hoá ra giữa đàn ông và đàn ông, người làm bên dưới lại là người vui vẻ hơn!
Trong giới đồng tính, thường xuyên thiếu đi một người làm công, nói chung là công là một thứ gì đó rất khó cầu, cứ như nhân ngư vậy! Nên mới có rất nhiều số 0 không thể không nuốt nước mắt làm công.
Nếu như có thể gặp được một đại mãnh 1 có nhan sắc có dáng người còn có tiền vốn nữa thì các 0 thực sự là có thể tranh nhau đầu rơi máu chảy!
Nghiêm Mẫn Hành không hề nghi ngờ, chính là một cực phẩm trong giới gay, mãnh 1 bên trong mãnh 1, mà anh là người có được một lão công cực phẩm như vậy, lại vẫn luôn dừng bước ở bước hỗ trợ, thực sự đúng là lãng phí tài nguyên.
Sau khi nhìn thấy nhiều những thứ này, trong lòng Hạ Tuyên Dương cũng đã sớm không còn bài xích việc làm 0 như lúc trước nữa.
Cũng có lẽ là bởi vì, tình cảm của anh bây giờ đối với Nghiêm Mẫn Hành đã không chỉ còn là một sự yêu thích nhàn nhạt... Mà là biến thành vô cùng, vô cùng thích rồi.
Yêu thích khiến Hạ Tuyên Dương cảm thấy, hữu hảo hỗ trợ đã không còn có thể thỏa mãn anh được nữa.
Dù hôm nay anh không bị chuốc thuốc thì anh cũng chẳng thể nào không chế được bản thân, muốn thể nghiệm niềm vui sướиɠ của một "Hạ Tuyên Dương" bên trong đồng nhân văn mà anh từng đọc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!