Chương 44: (Vô Đề)

Hạ Tuyên Dương được Nghiêm Mẫn Hành ôm đi ở trên bờ cát, xe của anh dừng ở trên đường cái cách xa nơi này hơn hai trăm mét.

Hạ Tuyên Dương còn nhỏ giọng nói: "Tiểu Ô, Lam Nhất, Lam Nhị..."

Nghiêm Mẫn Hành nói: "Yên tâm đi, bọn họ đều bình an vô sự."

Tạm thời còn chưa tìm ra Tiểu Ô, nhưng cậu ta không phải là mục tiêu mà mấy người kia muốn hạ thủ. Hiện tại có lẽ chỉ đang tạm thời hôn mê, hoặc là tạm thời bị hạn chế tiếp nhận thông tin mà thôi.

Nghiêm Mẫn Hành không thể nào tưởng tượng ra được, nếu như anh đến muộn một chút thì Hạ Tuyên Dương sẽ gặp phải chuyện gì.

Nữ vệ sĩ Lam Nhị bên cạnh Hạ Tuyên Dương sau khi phát hiện người đồng nghiệp tửu lượng rất tốt của mình vừa mới uống một chén rượu thì đã ngã xuống, bụng của cô cũng bắt đầu không thoải mái xong thì lập tức dùng di động gọi cho Nghiêm Mẫn Hành và Trần Xuyên, còn gửi một tin nhắn khẩn cấp đến nhóm vệ sĩ của Nghiêm Mẫn Hành để nhờ giúp đỡ: "Có người chuốc thuốc tôi và Lam Nhất, Tiểu Ô mất tích, độ nguy hiểm cảnh báo cấp một!

SOS!"

Còn bổ sung cả thông tin định vị.

Cái cốc nước ép mà Lam Nhị vừa mới uống, do một vị nhân viên công tác nào đó đưa cho cô cũng có vấn đề, có cho thêm một liều lượng thuốc xổ khá lớn. Sau khi tiến vào toilet, cô còn phát hiện tín hiệu chung quanh bị che giấu.

Nghiêm Mẫn Hành nhận được tin tức nhờ giúp đỡ của Lam Nhị xong, vốn đang dùng tốc độ bình thường đi đến bờ biển đón Hạ Tuyên Dương về nhà, lập tức tăng tốc độ xe lên đến mức cao nhất.

Nếu không phải trên đường đang đuổi đến, cứ cách mỗi mấy phút là sẽ có thể nhận được tin tức báo bình an đến từ Lam Nhị cứ sau mỗi lần "xả lũ" rời khỏi nhà vệ sinh thì có lẽ là anh đã không nhịn được mà trực tiếp báo cảnh, hoặc là trực tiếp sai người mang máy bay trực thăng bay tới.

Xe lái đến nơi đây với tốc độ cao nhất, quãng đường xe vốn dĩ cần ba mươi phút mới đi đến, giảm xuống chỉ còn đến hai mươi phút.

Trên đường đi, Nghiêm Mẫn Hành tưởng tượng đến rất nhiều những tình huống xấu nhất, nhưng mà cũng may là anh vẫn tới kịp thời.

Về chuyện bại lộ ở trước mặt người khác chuyện hai chân của anh đã khá hơn...

Hiện tại bại lộ, với anh mà nói đúng là thời cơ có hơi sớm một chút, bởi vì muốn giả heo ăn thịt hổ nhất định phải nắm giữ rất nhiều tiên cơ.

Nhưng cứ giả què mãi thì cũng sẽ khiến anh trở nên vô cùng bị động.

Bây giờ Hạ Tuyên Dương rơi vào tình cảnh bị người ta mưu hại hạ dược, Lệ Bách Thành biết rõ Hạ Tuyên Dương là vợ của anh mà còn dám ngấp nghé, gốc rễ vấn đề vẫn là bởi vì bọn họ cho rằng chân của anh đã không thể tốt lên được, đoán sai sự quan tâm và coi trọng của anh dành cho Hạ Tuyên Dương.

Về phần những kẻ trước kia âm thầm muốn đẩy anh vào chỗ chết, anh đã thu thập được khá là nhiều chứng cứ đầy đủ, còn đã chuẩn bị chu toàn hết mọi thứ, chỉ chờ bọn họ xuất thủ lần nữa thì anh có thể hốt gọn bọn họ trong một mẻ.

Bây giờ để cho bọn họ biết được tin tức mà hai chân của anh đã khỏi hẳn, hẳn là sẽ có thể kí©h thí©ɧ bọn họ sớm xuất thủ một lần nữa.

Nghiêm Mẫn Hành ôm thiếu niên vào trong ngực, bước chân nhanh nhưng vẫn rất ổn, rất nhanh đã đi đến bên cạnh cái xe con màu đen dừng ở ven đường.

Chỗ ngồi phía sau xe khá là rộng rãi, tấm che trước sau và màn cửa sổ xe che nắng đã sớm được nâng lên.

Sau khi quay xong cảnh phim cuối cùng, Hạ Tuyên Dương đã tắm rửa, cũng đã thay cho mình một cái quần dài rộng rãi thoải mái.

Anh vội vàng đưa tay muốn cởϊ qυầи ra, thế nhưng càng nóng vội thì cái tay càng không làm được gì.

Hai chân anh sắp không khống chế nổi biến thành đuôi cá rồi!

Nghiêm Mẫn Hành trấn an vỗ vỗ lưng thiếu niên: "Dương Dương đừng nóng vội, tôi giúp em."

Đến khi trên đùi Hạ Tuyên Dương hoàn toàn không còn vải vóc trói buộc, sau một khắc, hai đôi chân liền thay đổi dần thành đuôi cá màu băng lam xinh đẹp.

Tóc, tai vây cá, mắt cũng đều thay đổi, chỉ có hai tay là còn khống chế, không thay đổi thành móng tay nhọn. Bởi vì ở trước mắt anh, là người yêu mà anh không phải cần phòng bị, cũng là người yêu anh tín nhiệm nhất, thân mật nhất ở cái thế giới này.

Hạ Tuyên Dương nghĩ, nếu như anh thật sự bị những người khác mang đi thì chỉ cần anh còn tồn tại một chút ý thức, anh tuyệt sẽ không để bất luận kẻ nào làm những chuyện quá trớn thân mật đối với anh.

Cho dù hai chân anh bởi vì kỳ tìm phối ngẫu mà biến thành đuôi cá, không chạy được trên mặt đất, nhưng anh cũng có móng tay dài nhọn có thể tự vệ.

Anh khác biệt với những nhân ngư yếu ớt khác, anh là bá vương trong những nhân ngư, bá vương ngư.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!