Hạ Tuyên Dương và Nghiêm Mẫn Hành quay chương trình giải trí yêu đương ba ngày, đủ để biên tập phát sóng hai kỳ.
Tổ chương trình « Mùa Nhân Ngư Yêu Nhau » định sẽ nhìn hiệu quả kỳ thứ nhất truyền ra xong, nếu như được đón nhận thì chờ đến kỳ thứ ba sẽ phát sóng thành hình thức livestream.
Nếu dùng hình thức Livestream thì sự tương tác với người xem sẽ tăng lên khá nhiều, sau này sẽ lại biên tập thành hai phiên bản, một phiên bản nửa giờ miễn phí phát sóng ở đài truyền hình Tây Dữu và Tây Dữu TV, còn bản siêu dài ba bốn tiếng sẽ phát ở trên Tây Dữu TV cho hội viên xem.
Nhưng mà đây đều là chuyện sau khi kỳ thứ nhất và thứ hai được phát sóng.
Ngày mà cả đoàn quay xong chương trình thì đã là hơn bảy giờ tối.
Tổ chương trình vốn muốn mời các khách quý cùng nhau ăn một bữa cơm, nhưng mấy ngày nay quay chương trình mọi người cũng thường xuyên cùng nhau ăn cơm, mà phần lớn khách quý thì đều có chuyện mình cần làm nên bữa ăn cuối này cũng không thực hiện được.
Mọi người đều được thêm vào nhóm Wechat công việc của chương trình[ Mùa Nhân Ngư Yêu Nhau ], các khách quý và nhân viên công tác đều ở trong đó.
Những người có quan hệ tương đối tốt thì bí mật thêm Wechat của nhau.
Hứa Tư Tư, Nghê Thục Tử tìm Hạ Tuyên Dương nói muốn kết bạn Wechat với anh, Hạ Tuyên Dương liền đồng ý thêm.
Nghiêm Tu Lãng đi qua, cũng muốn thêm Wechat của Hạ Tuyên Dương.
Hạ Tuyên Dương cự tuyệt: "Em trai, nếu có chuyện gì thì có thể nói với anh Hành, anh Hành sẽ nói với tôi."
Nguyên thân trước kia từng thêm Wechat của Nghiêm Tu Lãng nhưng đã sớm bị Nghiêm Tu Lãng cho vào danh sách đen rồi.
Còn bản thân anh khi vừa mới xuyên qua thì cũng đã cho Wechat Nghiêm Tu Lãng vào danh sách đen.
Bị Hạ Tuyên Dương gọi là "em trai", còn thẳng thắn cự tuyệt ngay trước nhiều người như vậy, nhất là trước mặt Nghiêm Mẫn Hành, Nghiêm Tu Lãng cũng không dám nhiều lời. Chỉ là bây giờ đã không còn ống kính, ánh mắt của anh ta cũng không thèm che giấu, cứ nhìn chằm chằm vào Hạ Tuyên Dương.
Sau khi biến thành nhân ngư, khuôn mặt vốn tinh xảo diễm lệ của thiếu niên lại càng trở nên dễ nhìn.
Đối với chuyện Nghiêm Tu Lãng quá quan tâm và để ý đến Hạ Tuyên Dương, Hạ Gia Ngôn hồi đầu còn tỏ ra thất vọng, oan ức, nhưng bây giờ dường như đã tạo thành thói quen, thần sắc anh ta lạnh nhạt, giống như không có việc gì mà chơi điện thoại di động của mình, cứ như là không thấy cái gì vậy.
Hạ Tuyên Dương thà Nghiêm Tu Lãng và Hạ Gia Ngôn cứ ân ân ái ái như trước kia, chứ không phải giống như bây giờ. Nghiêm Tu Lãng thì đột nhiên bám theo anh không dứt, còn Hạ Gia Ngôn lại có vẻ hận thù anh gần chết.
Nhưng mà việc đã đến nước này, anh chỉ có thể cẩn thận nhiều hơn về sau, đề phòng đôi cp lòng dạ hiểm độc này sẽ tung ám chiêu trong bóng tối. Ví dụ như, hai vệ sĩ mà Nghiêm Mẫn Hành an bài cho anh, bất cứ lúc nào anh cũng đều phải mang theo.
Hạ Tuyên Dương và Nghiêm Mẫn Hành cùng nhau trở về Giang thành, nhưng không ngồi máy bay hàng dân dụng, mà là máy bay tư nhân của Nghiêm Mẫn Hành.
Trên máy bay có một căn phòng, còn có một cái giường một mét năm.
Nghiêm Mẫn Hành kéo Hạ Tuyên Dương lên giường, ôm anh vào trong ngực hôn, giọng nói hơi khàn: "Dương Dương, chúng ta có nên thử một chút ở chỗ này hay không?"
Hạ Tuyên Dương dang hai chân ra đè lên trên người Nghiêm Mẫn Hành, anh thò tay ra, cách qua lớp áo sơ mi đen thật mỏng làm bằng sợi tổng hợp cảm thụ phần cơ ngực rắn chắc, và khá là đàn ông của người đàn ông nhà mình...
Hạ Tuyên Dương chỉ đắn đo ba giây, liền sảng khoái nói : "Được thôi, em cũng muốn thử xem làm ở trên máy bay sẽ mang lại cảm giác gì..."
Đàn ông từ trước đến nay luôn là một loại động vật điều khiển hành động phần lớn dựa vào sự vui thích đến từ giác quan.
Huống chi, ba ngày này liên tục phải quay chương trình giải trí, mặc dù lúc nghỉ ngơi buổi trưa và buổi tối thì sẽ đóng camera, nhưng vì phòng ngừa có tình huống bất ngờ nên bọn họ tối đa cũng chỉ dừng lại ở bước hôn mà thôi.
Trên máy bay, ngoài cửa sổ, bầu trời đen như mực, thâm thúy mà mênh mông.
Máy bay xuyên qua giữa tầng mây, đám mây tầng tầng lớp lớp, đắp lên thành núi mây biển mây.
Trong tiếng động cơ ù ù của phi cơ, hai người ôm hôn nhau, lúc thì ôn nhu, lúc thì kịch liệt, Hạ Tuyên Dương cảm giác lượng nước bọt bài tiết trong miệng mình đang bị tiêu hao vô cùng nhiều.
Anh có hơi khát, nhưng lại không muốn dừng lại để uống nước, thế là liều mạng hấp thu nước từ trong miệng Nghiêm Mẫn Hành.
Chờ đến lúc gió thổi mây tạnh, bầu trời đêm phía ngoài máy bay chỉ còn lại một mảnh đen sì, Hạ Tuyên Dương mới tựa như một con cá mất hết sức lực, co quắp nằm ở trên nệm gối.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!