Hạ Tuyên Dương cùng một đoàn người đi ra sân bay thành phố S, ba chiếc xe mà Nghiêm Mẫn Hành sắp đặt sẵn đã chờ ở đó.
Hai chiếc là cho vệ sĩ và trợ lý, Hạ Tuyên Dương lên chiếc ở giữa.
Nghiêm Mẫn Hành đã ngồi ở trong xe, lần đầu tiên nhìn thấy anh, Hạ Tuyên Dương đã chú ý tới một phần màu xanh nhạt dưới mắt Nghiêm Mẫn Hành, sắc mặt anh cũng có vẻ mệt mỏi.
Hạ Tuyên Dương cau mày nói : "Lần này đi công tác, công việc bề bộn lắm hay sao? Anh Hành, anh đi suốt đêm đến đây à?"
Nghiêm Mẫn Hành uể oải như vậy không phải do bận rộn công việc.
Chỉ là vì trước kia ở cùng Hạ Tuyên Dương đã lâu, bây giờ lại trở lại ngủ một mình... Trước kia, anh còn có thể ngủ hơn một giờ, nhưng tối hôm qua anh gần như là cả đêm không ngủ.
Anh lần này cũng cố ý muốn thử xem, nếu rời xa Hạ Tuyên Dương thì bệnh của anh có tốt hơn không, ai ngờ còn nghiêm trọng hơn.
Đại khái là vì quen thuộc có Hạ Tuyên Dương ở bên cạnh, hôm qua thì giống như từ sang thành kiệm nên muốn chìm vào giấc ngủ đối với anh là vô cùng khó khăn. Chỉ đến tận lúc cơ thể không thể chịu nổi, anh mới có thể chợp mắt một lúc.
Nghiêm Mẫn Hành tránh nặng tìm nhẹ nói một câu: "Đã làm xong rồi."
Hạ Tuyên Dương không đồng, nói: "Nếu như anh vì phải giúp em quay chương trình mà ảnh hưởng đến cả thời gian giấc ngủ, thì thà chúng ta không quay còn hơn."
Nghiêm Mẫn Hành: "Công việc nào mà không vất vả? Em vì đuổi kịp máy bay mà buổi sáng hơn năm giờ đã phải dậy rồi."
Anh nói xong, nắm chặt tay Hạ Tuyên Dương: "Dương Dương, dựa vào anh đi, chúng ta cùng nhau chợp mắt một lúc."
Hạ Tuyên Dương cũng biết là lời mình vừa mới nói có vẻ hơi tùy hứng, cũng là bởi vì anh nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi của Nghiêm Mẫn Hành, nên trong lúc nhất thời cảm xúc đau lòng mới chiếm chủ đạo.
Người làm công có người nào mà không vất vả cơ chứ? Thân là ông chủ, Nghiêm Mẫn Hành sẽ chỉ cực khổ hơn thôi.
Anh ngoan ngoãn nhào vào lòng Nghiêm Mẫn Hành, đầu đặt lên trên vai Nghiêm Mẫn Hành, còn đưa tay ra ôm lấy cánh tay Nghiêm Mẫn Hành: "Ừm, để qua Chu Trấn còn mất hơn một giờ nữa, chúng ta ngủ một lát đi."
Xe đi rất bình ổn.
Hạ Tuyên Dương vốn cho rằng mình sẽ không ngủ được, nhưng mà bởi vì quá quen thuộc với khí tức trên thân Nghiêm Mẫn Hành nên rất nhanh anh đã có thể ngủ thϊếp đi.
Nghiêm Mẫn Hành cũng như vậy, trên người thiếu niên lúc nào cũng có một mùi sữa thơm cực kì nhạt, dù anh không thích uống sữa tươi thì cũng cảm thấy mùi này thật dễ chịu.
Thậm chí trước mấy ngày trong kỳ tìm phối ngẫu, cái mùi này sẽ trở nên nồng đậm hơn một chút.
Nghiêm Mẫn Hành phát hiện, hình như chỉ có anh mới có thể ngửi thấy mùi này, cho dù là chính Hạ Tuyên Dương cũng không cảm thấy trên người mình có mùi ra sao.
Mỗi lần ngửi được mùi sữa thơm nhàn nhạt này là Nghiêm Mẫn Hành lại cảm giác như dây cung căng cứng trong đầu của mình giống như tiếp thu được chỉ lệnh là có thể thư giãn, sau đó anh rất nhanh sẽ ngủ thϊếp đi.
Đến Chu Trấn, Trần Xuyên đã đánh thức bọn họ.
Ngủ hơn một giờ, tinh thần của Nghiêm Mẫn Hành đã tốt hơn rất nhiều.
Trần Xuyên nói: "Nhân viên tổ chụp ảnh của chương trình đã đến từ mấy phút trước."
Hạ Tuyên Dương chỉnh trang lại cách ăn mặc hơi xốc xếch của Nghiêm Mẫn Hành.
Nghiêm Mẫn Hành cũng giúp Hạ Tuyên Dương sửa lại đống tóc có hơi tán loạn.
Lúc Hạ Tuyên Dương ở hình dạng người, tóc của anh sẽ là kiểu tóc đen dài, còn hơi xoăn xoăn.
Anh thường vén mái tóc lên buộc thành đuôi ngựa.
Hạ Tuyên Dương phàn nàn nói: "Em rất muốn mau mau quay xong nhân vật Mạnh Tây Du này, đến lúc đó em sẽ có thể khôi phục lại mái tóc ngắn nhẹ nhàng khoan khoái trước kia."
Lúc quay phim để tạo hình tóc dài thì không có gì đáng nói, nhưng khi tham gia quay cho một chương trình giải trí, một "đại nam nhân" là anh lại có một mái tóc vừa dài vừa xoăn thật sự là cũng có một chút xấu hổ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!