Chương 36: (Vô Đề)

Lời Nghiêm Mẫn Hành nói, Mai Hân không nghe thấy, Hạ Tuyên Dương liền thuật lại cho cô nghe.

"Anh Hành nói, chị nên sáng kiến mời một lập trình viên trình độ lợi hại hơn mới đúng."

Mai Hân: ... ? ? ?

Hạ Tuyên Dương tiếp tục bổ sung thêm một câu: "Em cảm thấy anh Hành nói đúng."

Mai Hân: ...

Quấy rầy, cáo từ.

Điện thoại rất nhanh đã tắt máy.

Cảm giác nguy cơ và khó chịu trước kia dâng lên trong lòng Nghiêm Mẫn Hành bởi vì bỗng chốc phải đối mặt với vô vàn tình địch đã bị hành động lần này của Hạ Tuyên Dương xua tan đi rất nhiều.

Giờ khắc này, anh vô cùng muốn đứng lên, đè Hạ Tuyên Dương lên tường, hôn thật mạnh...

Thế nhưng anh không thể, anh bây giờ ở trước mắt người ngoài chính là một người hai chân tàn phế.

Đôi mắt Nghiêm Mẫn Hành hiện lên một vòng u ám, bây giờ là thời điểm tốt nhất để giải quyết mấy kẻ lén lút kia.

Trước kia, anh chọn cách giả vờ hai chân gặp tổn thương rất nghiêm trọng, không thể lành được, là bởi vì lúc đó, một ngày anh chỉ có thể ngủ hơn một giờ, thân thể và trạng thái tinh thần đều vô cùng kém cỏi.

Anh chỉ có thể biểu hiện ra tình hình thực tế, thậm chí còn phải kém hơn rất nhiều để cho những người kia cho rằng bệnh của anh rất nặng, sắp không qua nổi, như vậy thì những sát chiêu lén lút kia của bọn họ mới dần thu lại.

Nhưng gần đây chứng mất ngủ của anh đã được Hạ Tuyên Dương trấn an, tinh thần và khí sắc cả người đã khá hơn rất nhiều.

Những kẻ giấu diếm sát chiêu suốt thời gian qua có lẽ lại sắp có hành động gì mới rồi.

Dù "hai chân anh đã tàn phế", thì cũng chỉ có thể khiến cho những người kia thoáng bỏ qua, chứ chắc chắn sẽ không thể gϊếŧ chết suy nghĩ muốn tiêu diệt anh của bọn họ.

Đến cái ngày mà thân phận nhân ngư của Hạ Tuyên Dương bị mọi người biết đến, bọn họ chắc chắn sẽ rất sợ anh và Hạ Tuyên Dương có con, lúc đó tốc độ hạ thủ sẽ nhanh hơn nhiều, nói không chừng còn làm ảnh hưởng đến Hạ Tuyên Dương...

Nghĩ đến khả năng này, trong mắt Nghiêm Mẫn Hành toàn là sát ý.

Đẩy xe lăn đến bãi đỗ xe, Hạ Tuyên Dương phát hiện sắc mặt anh Hành dường như rất là khó coi, anh hỏi: "Anh Hành? Anh làm sao vậy? Anh không vui bởi vì lời nói của mấy cô bé fan trên mạng kia sao? Đừng lo lắng, các cô bé ấy cũng chỉ tùy tiện nói vậy mà thôi, dù có rất nhiều người nhận em là vợ là chồng thì em cũng mặc kệ tất cả, em chỉ có một mình anh mà."

Chỉ có một mình anh sao?

Nghiêm Mẫn Hành thừa nhận mình đã bị dụ dỗ rồi.

Ánh mắt của anh thâm trầm nhìn Hạ Tuyên Dương một cái, không nói gì, chỉ bảo lão Trương lái xe tới giúp một tay, xe lăn của anh rất nhanh đã được nhấc lên xe.

Đợi khi lên trên xe, Nghiêm Mẫn Hành nói với lão Trương tên phòng ăn xong thì lại kéo tấm che buồng sau xe xuống. Sau đó, Hạ Tuyên Dương liền bị Nghiêm Mẫn Hành ôm lấy, ôm hôn mãnh liệt.

Hạ Tuyên Dương dạng chân ngồi ở trên đùi người đàn ông, bị anh hôn mà bờ môi có hơi đau một chút, đầu lưỡi cũng tê dại.

Anh chỉ nghĩ là Nghiêm Mẫn Hành đang ghen, nên đành ôm lấy cổ Nghiêm Mẫn Hành, chủ động vươn người lên, hôn một cái lên trên trán Nghiêm Mẫn Hành: "Vợ của em là đẹp trai nhất toàn thế giới, không thể phản bác."

Sau đó lại hôn xuống mí mắt: "Mắt của vợ đẹp tựa như sao trên trời vậy."

Tiếp theo là sóng mũi cao, anh cũng hôn một cái lên chóp mũi: "Muốn trở thành người mini trượt trên cái mũi trơn bóng của vợ quá..."

Thuận xuống phía dưới, cái cằm cũng bị thiếu niên quyến luyến không buông: "Không nghĩ ra được nên nói gì nhưng cái cằm cũng quá là đẹp."

Sau đó là hầu kết và xương quai xanh gợi cảm: "Hầu kết và xương quai xanh cũng đẹp, chỗ nào của vợ cũng đẹp..."

Nghiêm Mẫn Hành cảm giác mình bị quyến rũ tới mức hồn cũng sắp bay lên rồi! Không biết tiểu nhân ngư học được mấy lời dỗ ngon dỗ ngọt này ở chỗ nào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!