Chương 32: (Vô Đề)

Hạ Tuyên Dương chủ yếu là cân nhắc đến việc anh tự định vị là số 1, mà Nghiêm Mẫn Hành rất hiển nhiên cũng là số 1.

Hai công gặp nhau, tất có một thụ.

Hạ Tuyên Dương cảm thấy trước mắt anh không thể nào tiếp thu được việc làm 0 được, có thể là bởi vì anh không đủ yêu Nghiêm Mẫn Hành, chỉ là có mấy phần hảo cảm mà thôi.

Hình thức qua lại giữa bọn họ cũng chỉ có thể dùng từ yêu đương để hình dung, về phần cái quan hệ hôn nhân kia, nếu việc yêu đương đàm phán không thành thì bất cứ lúc nào cũng có thể ly hôn được.

Thanh niên yêu đương chia tay là chuyện bình thường, nhưng nếu ly hôn huyên náo để mọi người đều biết thì độ ảnh hưởng sẽ hoàn toàn khác nhau.

Cho nên, Hạ Tuyên Dương cảm thấy, chỉ nói với bên ngoài là đang yêu đương nhau thì đối với lẫn nhau đều tốt cả.

Hạ Tuyên Dương nói xong, ngẩng đầu nhìn về phía Nghiêm Mẫn Hành: "Anh Hành, anh cảm thấy thế nào?"

Mắt Nghiêm Mẫn Hành sâu hoắm lại, giống như là đã nhìn thấu tâm tư của Hạ Tuyên Dương, anh nhàn nhạt mở miệng nói: "Tôi không đồng ý."

Hạ Tuyên Dương: "A? Vì sao!"

Nghiêm Mẫn Hành: "Chúng ta sẽ không bao giờ ly hôn, cho nên, chuyện công bố tình cảm nên thành thật một lần cho xong luôn là tốt nhất."

Hạ Tuyên Dương: ...

Thật là một tuyên ngôn vô cùng bá tổng, trên mặt Hạ Tuyên Dương có chút nóng lên rồi.

Nhưng lý trí của anh vẫn chiếm thượng phong, anh nhỏ giọng nói: "Tất cả những người mới yêu nhau ở cùng nhau thì đều nghĩ như vậy. Nhưng nếu có lỡ như thì sao? Nếu chỉ công bố là yêu đương thì đến lúc chúng ta chia tay, độ theo dõi và tổn thất đều sẽ nhỏ hơn rất nhiều so với tuyên bố ly hôn."

Hạ Tuyên Dương biết mình không nên nói ra mấy câu mất hứng như thế trong khi quan hệ hai người vẫn còn đang trong giai đoạn mập mờ mông lung như thế này.

Cả hai người đều là người trưởng thành rồi, đáng lẽ là đều nên chuẩn bị trước tâm lý là tình yêu của bọn họ rất có thể là sẽ thất bại, về sau nếu có chia tay thì cũng có thể chia tay trong êm đềm, không đến mức cãi nhau đến mức khó chịu.

Lông mày Nghiêm Mẫn Hành nhíu chặt, lúc nghe thiếu niên nói đến chuyện về sau bọn họ cũng sẽ "chia tay", trong suy nghĩ của anh trong lúc nhất thời cũng dâng lên những thủ đoạn đáng sợ chỉ có trong phim.

Ví dụ như nhốt người lại, nhốt ở trong nhà đến tận khi mà thiếu niên mang thai mới thôi...

Hoặc ví dụ như, dùng thủ đoạn kinh tế hợp pháp, làm cho Hạ gia rơi vào cảnh phá sản, để Hạ Tuyên Dương không thể không phụ thuộc vào anh...

Nhưng Nghiêm Mẫn Hành biết, nếu anh thật sự nói những suy nghĩ trong đầu này ra thì anh sẽ chỉ làm cho Hạ Tuyên Dương sợ tới mức lập tức tránh xa anh mà thôi.

Trong hiện thực, anh cũng không nỡ để Hạ Tuyên Dương thật sự chịu tổn thương hoặc là oan ức gì cả.

Đừng nói là làm những chuyện quá đáng kia, thật ra chỉ cần Hạ Tuyên Dương mềm mại, nũng nịu với anh vài câu thì anh đã không thể nào làm được chuyện gì hung ác với cậu cả.

Nghiêm Mẫn Hành suy nghĩ rất nhiều, rồi lại chợt nhớ ra Hạ Tuyên Dương bây giờ hình như vẫn còn coi anh là "Vợ"...

Vậy có phải là nếu mình "Chịu thua" hoàn toàn trước Hạ Tuyên Dương không lộ ra sự chống cự thì Hạ Tuyên Dương đối với anh cũng là như thế hay không?

Nghiêm Mẫn Hành quyết định thử một chút.

Nghiêm Mẫn Hành mấp máy môi, giọng nói hơi ủy khuất: "Thế nhưng, tôi chỉ muốn cho toàn thế giới biết chúng ta đã kết hôn... Dương Dương, em đồng ý với tôi đi, có được hay không?"

Nghiêm Mẫn Hành tiếp tục nói: "Dương Dương, bé Dương, bảo bảo..."

Nghiêm Mẫn Hành vừa nói, chẳng biết lúc nào, đã xích lại gần bên cạnh Hạ Tuyên Dương, dùng cái tay chế trụ cái eo mảnh mai của thiếu niên, cúi đầu, dùng cái trán ép lên cái trán của Hạ Tuyên Dương, giọng nói thì là chất giọng mềm mại mà trước nay chưa từng có.

Giống như là đang khẩn cầu, cũng giống là đang... nũng nịu.

Bá tổng mãnh nam trăm tỷ nũng nịu! Đây là truyện huyền huyễn đúng không!

Hạ Tuyên Dương ngẩn ngơ một trận, đôi tai càng ngày càng nóng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!