Nghiêm Mẫn Hành trầm mặc một hồi lâu, lạnh giọng bảo trợ lý Trần Xuyên đưa cho Hạ Tuyên Dương một tấm thẻ tín dụng phụ của anh.
Mặc dù kinh ngạc trước hành vi đòi tiền của Hạ Tuyên Dương, nhưng anh cũng không muốn bị nói là đường đường là tổng giám đốc của tập đoàn Nghiêm thị, mà còn không bằng người đàn ông bình thường không cho vợ tiền tiêu.
Hạ Tuyên Dương hỏi rõ ràng hạn mức thẻ này là mỗi tháng một trăm vạn xong thì lập tức lấy thẻ về: "Hay là anh trực tiếp chuyển khoản cho tôi đi, nếu như mỗi tháng tôi tiêu không đến một trăm vạn thì chẳng phải là lỗ sao? Hơn nữa, tôi thích trong tay có một chút tiền mặt, còn một phần để lưu trữ có thể tăng lãi suất theo thời gian, như vậy sẽ mang đến cho tôi cảm giác an toàn hơn.
Nếu không, một ngày nào đó anh bị tiểu yêu tinh bên ngoài mê hoặc, muốn đuổi người vợ nghèo hèn này là tôi ra khỏi cửa, tôi bị ép ly hôn mà trên người còn không có đồng nào, chẳng phải là quá thảm rồi sao?"
Gia thế giữa Hạ gia và Nghiêm gia chênh lệch quá lớn, sau khi nguyên thân và Nghiêm Mẫn Hành kết hôn, chắc chắn có thể nói là trèo cao. Nghiêm gia đương nhiên sẽ không cho Hạ gia được thông qua hôn nhân hợp pháp mà lấy đi một nửa tài sản của Nghiêm Mẫn Hành sau khi ly hôn, cho nên trước khi nhận giấy chứng nhận kết hôn thì bọn họ đã ký trước thỏa thuận tài sản hôn nhân rồi.
Nói cách khác, nếu Hạ Tuyên Dương và Nghiêm Mẫn Hành ly hôn, dựa theo thỏa thuân, Hạ Tuyên Dương sẽ không được chia một phân tiền.
Nghiêm Mẫn Hành rất muốn nói, sẽ không có chuyện tiểu yêu tinh nào ở đây cả... Mà bộ dáng của Hạ Tuyên Dương lúc này trông cũng không giống một "người vợ nghèo hèn" mà anh ta nói chút nào.
Đám hồ bằng cẩu hữu của anh bao nuôi tiểu minh tinh, một tháng còn cho hơn mười vạn, hơn trăm vạn, không những vậy còn tặng quà và tài nguyên.
Trong khi đó anh cưới vợ, dù là hữu danh vô thực thì cũng không thể không cho tiền tiêu vặt cơ bản nhất được.
Thế là, anh lại mặt đen bảo trợ lý trực tiếp chuyển cho Hạ Tuyên Dương một trăm vạn.
Thẻ tín dụng phụ cũng không thèm lấy về, mà vẫn cho Hạ Tuyên Dương giữ, để anh giữ lại chuẩn bị cho những tình huống bất ngờ.
Hạ Tuyên Dương nhìn mấy con số trong tài khoản, còn cả thẻ tín dụng phụ trong tay, nở nụ cười thật to trên khuôn mặt diễm lệ, đắc ý nói: "Cảm ơn Nghiêm tiên sinh, Nghiêm tiên sinh thật là hào phóng! Không có việc gì nữa thì tôi sẽ không quấy rầy Nghiêm tiên sinh nghỉ ngơi, Nghiêm tiên sinh ngủ ngon!"
Trước lúc chưa lấy được tiền, Hạ Tuyên Dương còn không chút khách khí gọi "anh này anh kia", bây giờ nhận được tiền rồi, lại bắt đầu gọi là "Ngài" trở lại.
Đối đãi với ông chủ hào phóng... không, là chồng mới đúng, đương nhiên phải cho anh ta đãi ngộ khác sau khi mất tiền chứ!
Nói xong, Hạ Tuyên Dương chuẩn bị quay người rời đi.
Nghiêm Mẫn Hành: "Chờ một chút."
Hạ Tuyên Dương quay đầu lại, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc, "Ngài còn có việc gì nữa sao?"
Nghiêm Mẫn Hành định nói, vợ nhà người ta, được cho tới hai trăm vạn tiền tiêu vặt, cho dù không tặng cho chồng một cái hôn nóng bỏng thì cũng không đến mức cầm tiền xong hất mông lập tức rời đi như vậy chứ.
Đương nhiên, anh cũng không muốn Hạ Tuyên Dương làm mấy hành động thân mật với anh, chỉ là không thích bị xem như là máy atm để rút tiền mà thôi.
Nghiêm Mẫn Hành bởi vì ốm yếu mà khuôn mặt tuấn mỹ vô cùng tái nhợt, bây giờ sắc mặt còn đen sì: "Số điện thoại của tôi cậu phải nhớ, với cả, add Wechat đi. Về sau có việc thì có thể trực tiếp liên hệ đến tôi."
Nói thế nào cũng là quan hệ chồng chồng, ở trong mắt người biết về mối quan hệ của hai người thì anh và Hạ Tuyên Dương vẫn là một thể.
Nếu anh quá lạnh nhạt với nam thê của mình, nói không chừng một ngày nào đó trên đầu anh sẽ phải đội thêm một cái nón xanh mất.
Nón xanh là thứ, chỉ cần là một người đàn ông bình thường thì đều không muốn đội.
Sau khi Nghiêm Mẫn Hành biết Đái Anh Huệ chọn cho anh Hạ Tuyên Dương để lấy cớ "Xung hỉ" thì liền phái người điều tra tư liệu của Hạ Tuyên Dương, nên đương nhiên là cũng biết chuyện anh ta đã từng thích Nghiêm Tu Lãng.
Mà phản ứng đầu tiên của Nghiêm Mẫn Hành chính là muốn cự tuyệt mối hôn sự này.
Nhưng ông ngoại của anh không biết tìm đâu ra một vị Huyền Môn đại sư nghe nói là rất linh đến coi số mạng cho anh, nói là nếu như cự tuyệt mối hôn sự này thì đời này của anh sẽ định sẵn là mẹ goá con côi, mấy năm sau, có khi còn gặp phải tử kiếp.
Nếu đồng ý kết hôn, thì có khả năng gặp được một cơ hội chuyển biến tốt.
Nghiêm Mẫn Hành không tin những thứ này, nhưng ông ngoại anh tin. Vì để cho ông ngoại an tâm, anh mới chấp nhận kết hôn với Hạ Tuyên Dương.
Tối nay, coi như là lần đầu tiên Nghiêm Mẫn Hành tự mình cảm nhận về Hạ Tuyên Dương, phát hiện vị nam thê này của anh rất là khác với những gì điều tra được trên tư liệu.
Nhưng ấn tượng của Nghiêm Mẫn Hành dành cho Hạ Tuyên Dương lúc này cũng chỉ là từ không thèm liếc mắt nhìn, biến thành đồng ý phân ra một chút xíu thời gian và kiên nhẫn, qua loa một chút mà thôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!