Chương 23: (Vô Đề)

Nghiêm Mẫn Hành suy nghĩ hồi lâu, Mới nói khẽ: "Cái thích mà em nói, có phải là cảm xúc khi dopamine(hormone hạnh phúc) tiết ra trong một thời điểm cực thịnh, mà tồn tại nhiều nhất trong ba năm là sẽ biến mất đúng không? Vậy tôi với em hẳn không phải là vậy."

Hạ Tuyên Dương với anh mà nói, Là thuốc trị liệu chứng mất ngủ của anh, là vợ của anh, là bạn đời mà anh sẽ không ly hôn.

Anh không biết cái gì gọi là thích, chỉ biết người nào mà anh đã nhận định thì anh nhất định phải lấy được, đồng thời cũng tuyệt đối không buông tay.

Nghiêm Mẫn Hành nói xong, muốn nhìn xem phản ứng của Hạ Tuyên Dương, nhưng chỉ thấy dưới ánh sáng mờ tối, vẻ mặt thiếu niên điềm tĩnh chìm vào giấc ngủ, hô hấp đều đặn...

Anh thăm dò tới gần vị trí thiếu niên ngủ, mãi đến khi khoảng cách giữa hai người từ hơn một mét biến thành mấy centimet, thiếu niên cũng không phản ứng chút nào.

Nghiêm Mẫn Hành bất đắc dĩ thở dài một tiếng. Tên nhóc này, hỏi một vấn đề làm anh đắn đo trầm tư thật lâu, kết quả lại nói cho một người đã ngủ thϊếp.

Hôm sau trời vừa sáng, lúc Hạ Tuyên Dương bị đồng hồ báo thức đánh thức thì bên cạnh đã không còn người.

Dưới điện thoại di động của anh còn có một tờ giấy ghi chép.

"Hôm nay tôi sẽ đi đến Hạ thành, hai ba ngày sau mới trở về. Bữa sáng ở trên bàn ăn, nếu như lạnh thì dùng lò vi sóng mà hâm lại rồi hẵng ăn."

Chứ bút máy viết cứng cáp hữu lực, nhìn rất đẹp.

Hạ Tuyên Dương lờ mờ nhớ ra, tối hôm qua lúc Nghiêm Mẫn Hành sấy tóc cho anh, dường như anh đã hỏi một câu gì đó, lúc ấy anh đang sắp ngủ thϊếp đi rồi.

Cho nên anh chỉ ngơ ngác mà "A" lên một tiếng.

Hạ Tuyên Dương rửa mặt xong đi xuống lầu, quả nhiên nhìn thấy bữa sáng mà Nghiêm Mẫn Hành đặt trên bàn ăn.

Bánh tôm nõn trứng gà, bánh mì nướng, sữa bò.

Có thể thấy được, bánh mì nướng thì còn có thể nói là tạm ổn, nhưng bánh trứng gà thì lại hơi cháy... Đây không phải cũng lại là món ăn mà Nghiêm Mẫn Hành mới học đấy chứ.

Hạ Tuyên Dương bỏ đồ vào lò vi sóng, nghe tiếng tút tút vang lên liền thì thầm phàn nàn: "Tôi hoàn toàn có thể bảo Tiểu Ô đi mua cho tôi, ít nhất cũng ngon hơn anh làm."

Ăn bữa sáng, Hạ Tuyên Dương mới nhớ tới, tối hôm qua trước khi đi ngủ, mình hình như đã hỏi Nghiêm Mẫn Hành là có phải anh ta thích mình hay không?

Người kia trả lời là cái gì nhỉ?

Anh chỉ lờ mờ nhớ một chút, hình như là rất dài, nhưng cụ thể Nghiêm Mẫn Hành nói cái gì thì anh lại không nghe rõ!

... Được rồi, không nghe thấy cũng không sao.

Từ khi Nghiêm Mẫn Hành biết anh có thể biến thân thành nhân ngư xong thì thái độ liền biến đổi, người kia chắc chắn là thèm đuôi cá của anh, nhưng không dám nói thẳng nên chắc là đã cố ý tìm một vài lý do đường hoàng một chút để nói.

Vì tiền tài dâng ra đuôi cá và hoa cúc, Dương Dương thật sự không thể làm được!

Trừ phi một ngày nào đó, Nghiêm Mẫn Hành không chỉ đơn thuần là thèm muốn thân thể của anh, mà là yêu anh đến chết, đồng ý vì yêu mà làm 0 thì có lẽ anh còn có thể suy tính một chút...

Đừng nói là không thể được, trước kia anh cũng không nghĩ là mình còn có thể xuyên thư, thậm chí còn có thể từ người biến thành cá!

Thấp công, yếu công cũng có mùa xuân mà!

Hạ Tuyên Dương vô cùng tự tin nghĩ vậy.

Sau đó liền mang theo tinh thần sung mãn đi ra cửa.

Trên đường, Tiểu Ô không biết là Hạ Tuyên Dương đã ăn sáng xong, còn mang theo cho anh sữa đậu nành và bánh bao hấp Hàng Châu.

Ngoài ra, trong cái tủ lạnh nhỏ trên xe, còn có không ít hoa quả đồ uống và điểm tâm nhỏ.

Đã nếm qua một phần bữa sáng, Hạ Tuyên Dương: ... Về sau chắc mình phải đi làm công nhân thôi, ăn nhiều một chút mới có sức lực để bốc gạch... A, không phải, phải làm một diễn viên thế thân cần rất nhiều thể lực!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!