Mỹ nhân ngư thiếu niên với mái tóc dài màu vàng kim nhạt, có đôi mắt màu xanh thẳm sáng long lanh, tai nhọn vây cá, đến những ngón tay cũng có màng, đuôi cá màu băng lam cùng với lân phiến xinh đẹp bóng loáng, dưới ánh mặt trời phản xạ ra từng sợi ánh sáng nhỏ vụn, giống như vây cá mây mù, theo đuôi cá nhẹ nhàng lắc lư tựa như ảo mộng.
Đẹp, thật sự là quá đẹp!
Tất cả những người lần đầu nhìn thấy hình thái nhân ngư của Hạ Tuyên Dương, đều không khỏi mở to hai mắt.
Không hề khoa trương, đây quả thật là nhân ngư chói mắt, hoa lệ nhất mà bọn họ từng được gặp!
Càng làm cho mọi người không thể dời mắt nổi chính là, vị nhân ngư chỉ dựa vào mỹ mạo thôi đã có thể khiến người ta không dời mắt nổi, còn đang nhảy múa trong làn nước giữa bể bơi thanh tịnh.
Dáng người thiếu niên và đuôi cá nhẹ nhàng ưu mỹ, đang tùy ý bay múa trong nước.
Nhìn qua cũng có thể thấy được, anh còn chưa quá quen thuộc với màn vũ đạo này, với đuôi cá cũng còn chưa quen được cách khống chế, có một vài động tác thì sẽ hơi có vẻ vướng víu, nhưng nụ cười trên mặt thiếu niên luôn luôn tự tin, mê người, năng lực điều khiển không khí cũng rất là mạnh, có thể nói là vương giả sân khấu trong nước. Cho dù có chút khuyết điểm nhỏ bé thì những khuyết điểm này cũng không thể che lấp được ưu điểm.
Đợi đến lúc mà khúc vũ đạo trong nước của Hạ Tuyên Dương được biểu diễn xong, anh mới dùng đuôi cá lơ lửng ở trong nước, nói tiếng cảm ơn với mọi người trên bờ.
Thiếu niên tinh xảo xinh đẹp, ngũ quan lấm tấm những giọt nước, đẹp đến cực hạn.
Áo sơ mi trắng bị nước thấm ướt, phác hoạ ra cái eo thon của thiếu niên, đến cả làn da thịt như ngọc cũng ẩn ẩn lộ ra mấy phần, có vẻ vừa trong sáng mà vừa quyến rũ.
Không biết là ai, còn không nhịn được lặng lẽ nuốt một ngụm nước bọt.
Đạo diễn Trần như mới tỉnh ở trong mộng, bỗng nhiên nhìn về phía thợ chụp ảnh bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: "Cảnh vừa nãy đã quay chưa?"
Nhϊếp ảnh gia sửng sốt một hồi, mới trả lời: "Quay, quay rồi ạ."
Thẩm Thiều Quang ở một phía khác bên bể bơi cũng hoàn toàn ngây người.
Anh đứng ngoài quan sát Hạ Tuyên Dương múa trong nước, đang định kích động xông lên, ôm lấy Hạ Tuyên Dương thét lên một câu, thì lại thấy Hạ Tuyên Dương quay đầu nhìn về phía anh, nụ cười tao nhã mê người, giọng nói réo rắt ôn hòa: "Thế nào, Tiểu Trì, em học được bao nhiêu rồi, đến lượt em nhảy cho anh xem đó?"
Thẩm Thiều Quang lúc này mới nhớ ra, mình đang phối hợp thử vai với Hạ Tuyên Dương.
Anh đỏ mặt, lắp ba lắp bắp nói: "Anh Tây Du, em, em... vừa rồi nhìn anh nhảy quá tốt, em chỉ lo thưởng thức, nên không chú ý học theo... Thật sự xin lỗi!"
Mạnh Tây Du cười nhẹ một tiếng, ôn nhu và bao dung: "Không sao cả, anh sẽ dạy em thêm mấy lần nữa, Tiểu Trì thông minh như vậy, nhất định có thể học được."
Thẩm Trì vui sướиɠ bơi tới bên cạnh Mạnh Tây Du, thần thái nhăn nhó, nhỏ giọng mong đợi hỏi: "Anh Tây Du, có thể cho em sờ một cái lên đuôi cá của anh được không? Thật sự là quá đẹp!"
Mạnh Tây Du đưa tay, động tác cưng chiều nhẹ nhàng vuốt một cái lên chóp mũi của Thẩm Trì: "Đuôi cá của Tiểu Trì nhìn cũng rất đẹp mà!"
Nói xong, anh cuốn đuôi cá của mình lên, đưa đến trước mặt thiếu niên, thoải mái nói: "Đến đây, sờ đi!"
Thẩm Trì cẩn thận từng li từng tí thò tay ra, sờ một cái.
Một lúc lâu sau, trên bờ, đạo diễn Trần không thể nhịn được nữa kêu lên "cut —— "
Trong bể bơi, vẻ mặt Thẩm Thiều Quang mê say mông lung, vẫn không chịu buông tay ra khỏi cái đuôi của Hạ Tuyên Dương.
Đạo diễn Trần ở bên bờ cầm loa quát: "Thẩm Thiều Quang, cậu đủ chưa! Cái cậu cần diễn chính là fan hâm mộ ngượng ngùng ngây thơ, là Thẩm Trì thanh thuần ngọc nam có thể sánh đôi với Mạnh Tây Du kinh tài tuyệt diễm, chứ không phải là đồ dê xồm!"
Động tác sờ đuôi cá Hạ Tuyên Dương của Thẩm Thiều Quang cuối cùng cũng dừng lại, nụ cười trên mặt không tự giác trở nên hèn mọn cùng lúng túng cứng đờ lại.
Hạ Tuyên Dương vẫn tận lực lộ ra biểu cảm ôn nhu và kiên nhẫn của một người anh, cuối cùng cũng không kềm chế được, Thẩm Thiều Quang vừa buông lỏng tay, anh liền rút đuôi cá về, bơi ra phía sau mấy mét.
Thực lực diễn tả cái gì gọi là "Chạy trối chết" .
Thẩm Thiều Quang bất mãn bĩu môi nói: "Tiểu Hạ, lân phiến đuôi cá của em bóng loáng tinh tế tỉ mỉ, xúc cảm tuyệt vời, anh còn chưa sờ đã nghiện đâu! Dù sao cũng là tiểu Hạ muốn thử vai, không phải là tôi thử vai, biểu diễn của em ấy ok là được rồi, quan tâm gì đến tôi!"
Hạ Tuyên Dương dở khóc dở cười, vội vàng nói: "Thẩm tiền bối, anh làm như vậy không lo lắng vị kia nhà anh sẽ ghen sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!