Chương 20: (Vô Đề)

Phần diễn đánh nhau, hình tượng diễn viên chắc chắn là sẽ không dễ nhìn, nhưng mà người xem đều thích xem, cũng vô cùng hăng hái.

Thiếu gia thật Thẩm Trì từ nhỏ đã sống trong hoàn cảnh khó khăn, không ít lần bị người ta khi dễ, nên bản lĩnh đánh nhau chính là luyện ra được.

Con mèo già sống nương tựa vào anh nhiều năm bị Thẩm Nhạc ác ý làm trọng thương, còn cả việc từ khi trở lại cái nhà này xong, anh vẫn luôn bị cha mẹ ruột và anh cả trong nhà đối đãi không công bằng, nên từ lâu trong lòng Thẩm Trì đã tràn đầy phẫn nộ, tất cả mấy thứ đó cũng đều bạo phát ra như vậy.

Cho nên vở tuồng vui này, nói là đánh nhau, kỳ thật ngoại trừ việc Thẩm Trì không để ý bị Thẩm Nhạc kéo tóc ra, hơi đau một chút, thì sau đó cũng đều là Thẩm Nhạc bị áp chế, rơi vào trạng thái ẩu đả.

Lương Tử Thụy đóng vai Thẩm Nhạc, cảm nhận được sức lực bàn tay mà Hạ Tuyên Dương tát lên trên mặt anh ta, mặc dù có khống chế sức lực, nhưng sức lực cũng không tính là nhỏ, "bốp" một tiếng, vô cùng vang dội.

Trong đầu anh "ong" lên một tiếng, tức giận lập tức xông lên.

Không ngờ cái người mới này, thật sự dám đánh anh!

Nếu không phải đạo diễn Trần kêu ngừng, để thợ trang điểm vẽ cho anh thêm cái dấu bàn tay thì Lương Tử Thụy đã lập tức phản kích, xé xác Hạ Tuyên Dương ra rồi.

Hạ Tuyên Dương xin lỗi: "Anh Lương, đánh đau anh rồi, thật sự là ngại quá, em cũng vì muốn không cần lặp đi lặp lại nhiều lần, nên mới tận lực làm một lần cho qua như vậy."

Lương Tử Thụy chịu đựng cơn nóng giận trong lòng, ngoài cười nhưng trong không cười, nói: "Không sao cả, anh biết, em làm rất tốt, nên làm như vậy."

Thợ trang điểm kỹ thuật tốt nên tốc độ rất nhanh, một dấu bàn tay giả không bao lâu sau đã xuất hiện, phần diễn tiếp tục.

Thẩm Thiều Quang đi lên, nói hai câu trong lời thoại, sau đó lại đổi thành Hạ Tuyên Dương, tiếp tục đánh nhau!

Lương Tử Thụy mạnh mẽ tóm được mái tóc dài đuôi ngựa của Hạ Tuyên Dương, anh biết tóc của Hạ Tuyên Dương là tóc thật chứ không phải tóc giả, nên vô cùng dùng sức.

Hạ Tuyên Dương bị kéo đầu lệch ra sau một chút, da đầu thật sự cảm nhận được cảm giác đau.

Cũng may là nắm tóc không quá nhỏ, mà là một nắm lớn, nếu không chắc là bị rụng tóc mất.

Hại anh thiếu chút nữa trọc đầu luôn rồi!

Hạ Tuyên Dương cũng nóng tính lên, lập tức trở tay tóm lấy cổ tay "Thẩm Nhạc", mạnh mẽ kéo hai tay về sau bắt chéo sau lưng.

Sau đó, Hạ Tuyên Dương đầu tiên là cũng tóm lại tóc của "Thẩm Nhạc", kéo một phát, rồi mới thỏa mãn dùng nắm đấm chào hỏi lên trên người đối phương.

Đến khi cha mẹ Thẩm gia kịp phản ứng đi lên kéo anh lại, Thẩm Trì vẫn còn không chịu bỏ qua, thừa cơ đạp một cước mạnh mẽ lên trên bụng Thẩm Nhạc.

Cước đá này của Hạ Tuyên Dương chỉ là một tư thế, trên thực tế, mũi chân của anh phải cách 5 phân nữa mới có thể đυ. ng được vào quần áo của Thẩm Nhạc, chỉ là từ chủ góc độ camera, thoạt nhìn như là đã đạp đến rồi.

Lương Tử Thụy đóng vai Thẩm Nhạc chật vật ngã xuống mặt đất, ôm bụng, trên mặt là vẻ bi thương, áo quần lộn xộn, anh lại bắt đầu đóng vai đáng thương, đương nhiên, bây giờ tư thái của anh cũng thật là đáng thương: "Ô, con cảm giác như mình sắp bị Thẩm Trì đánh chết rồi... Cha, mẹ, xin lỗi hai người, con không thể báo đáp ơn dưỡng dục của hai người..."

Sau đó liền "ngất xỉu".

Đạo diễn Trần thỏa mãn kêu ngừng, lại đón Thẩm Thiều Quang ra sân, diễn phần bị cha mẹ ruột mắng chửi.

Sau đó lại là Hạ Tuyên Dương ra sân, khi mẹ Thẩm đưa tay ra muốn tát anh một cái, anh đã rất chuẩn xác bắt lấy được tay của mẹ Thẩm, không chịu nhận cái tát này.

Đợi đến khi phần diễn đánh nhau trong phòng khách quay xong, đạo diễn Trần mới hưng phấn nói: "Được, quá tốt rồi! Cảnh nào cũng một lần là xong! Tiểu Hạ, diễn xuất này của cậu quá là ổn! Thiều Quang, hôm nay trạng thái của cậu cũng rất tốt!"

Thẩm Thiều Quang cười nói: "Cũng là nhờ tiểu Hạ kí©h thí©ɧ tôi đó, em ấy là một thế thân mà còn diễn tốt như vậy, nếu tôi không lấy ra trạng thái tốt nhất thì chẳng phải sẽ bị em ấy hạ thấp xuống hay sao!"

Lương Tử Thụy bị trợ lý đỡ đứng dậy, vốn định giả bộ như bị Hạ Tuyên Dương đạp không dậy nổi, nhưng nhìn về phía vị trí camera bên cạnh, anh cũng biết ở góc độ này ống kính chắc chắn sẽ quay lại cảnh Hạ Tuyên Dương không thật sự đạp đến người anh.

Trước kia Hạ Tuyên Dương đã nói lời cảnh cáo và xin lỗi trước rồi, anh không thể ở ngoài mặt so đo với một người mới được.

Lương Tử Thụy đành phải chịu đựng cơn đau mở miệng nói: "Đạo diễn Trần, sao ngài không khen tôi, vừa nãy tôi diễn không tốt sao?"

Đạo diễn Trần nhìn về phía Lương Tử Thụy, tự tiếu phi tiếu nói: "Tiểu Lương, cậu cũng không tệ! Lúc cậu mới vừa bị đánh, vẻ mặt còn hận như sắp ăn thịt Thẩm Trì đến nơi, nhưng bởi vì từ nhỏ được nuông chiều, thực lực không đủ, chỉ có thể chấp nhận bị đánh, vô năng gào thét, còn cả dáng vẻ giả bộ đáng thương kia nữa cũng rất là đúng chỗ, có thể nói đây là cảnh diễn tốt nhất từ khi cậu tiến tổ đến nay!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!