Hạ Tuyên Dương quay đầu lại, nhìn về phía người kia.
Anh từng đọc tư liệu, nên lần đầu tiên nhìn đã nhận ra, đây là nam chính trong « Nghịch tập thiếu gia thật nhân ngư » Thẩm Thiều Quang.
Khuôn mặt Thẩm Thiều Quang vô cùng thanh lãnh, nhan sắc thoạt nhìn không tính là đặc biệt kinh diễm, nhưng càng nhìn càng thấy đẹp, giống như là ánh trăng sáng thanh lãnh và oánh nhuận.
Hình thái nhân ngư của anh ta đã từng xuất hiện nhiều lần trên màn ảnh rồi, Hạ Tuyên Dương từng xem qua, đó là một cái đuôi cá màu bạch kim sau đó dần dần đổi thành màu xanh da trời, khiến người ta vừa nhìn là sẽ nhớ tới trời xanh và mây trắng sáng lạng.
Ngoài ra, Thẩm Thiều Quang cũng có vây cá và vây đuôi xinh đẹp, nhưng cũng không phải là loại lụa mỏng, mà tương đối bóng loáng.
Còn đuôi cá của Hạ Tuyên Dương thì là màu băng lam xinh đẹp, là màu sắc xinh đẹp nhất xuất hiện trong hải vực thanh tịnh, vây cá như sa như sương như váy, mộng ảo mà hoa lệ.
Hạ Tuyên Dương cảm thấy bất luận là mặt hay là đuôi cá thì anh đều không quá là chênh lệch với Thẩm Thiều Quang, nhưng mà, cũng có thể là vì anh tự nhìn mình thì sẽ đẹp hơn mấy phần.
Khi Thẩm Thiều Quang nhìn thấy rõ được người tuổi trẻ trước mắt, vẽ giễu cợt, hững hờ vốn dĩ trên mặt lại lập tức biến mất, trở nên kinh ngạc.
Anh bước nhanh tới, giơ ngón trỏ ra, chạm vài đường lên trên mặt Hạ Tuyên Dương.
Thẩm Thiều Quang nhìn ngón tay trơn bóng của mình, không thể tin nói: "Ông trời của ơi, mặt của cậu là trời sinh đó hả? Không trang điểm? Nhìn cũng không giống là thẩm mỹ!"
Thẩm Thiều Quang đó giờ luôn rất tự phụ đối với nhan sắc của mình, vì trong ngành giải trí, nhan sắc của anh luôn đứng đầu, mỗi lần fan hâm mộ chọn mỹ nam mỹ nữ trong ngành thì anh đều sẽ đứng nhất.
Bây giờ nhìn thấy Hạ Tuyên Dương, anh cũng không thể không phục, luận về nhan sắc, anh thật sự hơi thua Hạ Tuyên Dương một hai phần, Hạ Tuyên Dương là loại nhan sắc khiến người ta nhìn một cái đã kinh diễm, vẻ đẹp bắt mắt, diễm lệ mà không tầm thường.
So với mặt, là anh thua!
Thẩm Thiều Quang không phục nói: "Chúng ta so tài đuôi cá đi!"
Hạ Tuyên Dương không ngờ Thẩm Thiều Quang lạnh lùng lại dễ làm thân như thế, tính cách còn có thể nói là có chút ngây thơ.
Rõ ràng trong nguyên văn, Hạ Gia Ngôn cảm thấy Thẩm Thiều Quang vô cùng khó gần, rất tự cao tự đại.
Nhưng mà, đó cũng là vì Thẩm Thiều Quang đã có đầy đủ tài nguyên, có nhan sắc có thực lực có chỗ dựa, đối với người mà mình không muốn giao tiếp, vì sao anh còn phải giả bộ là một người thân thiết làm gì nữa chứ?
Bây giờ Thẩm Thiều Quang chủ động nói chuyện với anh, chắc chắn là bởi vì đã công nhận vẻ đẹp trai của anh rồi.
Về phần Thẩm Thiều Quang còn muốn so sánh độ đẹp của đuôi cá, Hạ Tuyên Dương nói luôn: "So thì so, ai sợ ai ! Nhưng mà, phải đợi cảnh quay hôm nay xong đã rồi tình tiếp."
Phó đạo diễn Lưu ở một bên nhìn cảnh này, hai mắt đăm đăm. Trong vòng giải trí, hai loại nhan sắc thanh lãnh và tuyệt diễm vô cùng đáng giá này đều đang bày ở trước mặt ông, thực sự là muốn rời mắt cũng không được.
Nhất là khi thấy hai đại mỹ nhân phong cách khác biệt còn muốn so đuôi cá với nhau...
Phó đạo diễn Lưu lập tức kích động nói: "Tôi sẽ đi hỏi đạo diễn Trần xem, nếu như anh ấy đồng ý thì có thể rời lịch quay ở bể bơi của Thẩm lão sư ngày mai sang đến xế chiều, đến lúc đó các cậu sẽ có thể so đuôi cá với nhau."
Nghĩ đến việc Thẩm Thiều Quang bây giờ đang mang thai giai đoạn đầu, phó đạo diễn Lưu lại nhìn về phía Thẩm Thiều Quang: "Đương nhiên, nếu Thẩm lão sư không thoải mái thì chỉ cần lộ ra một chút đuôi cá và nói lời thoại là được, mấy động tác thì có thể để tiểu Hạ mặc đuôi cá đặc chế làm thay."
Nói xong câu này, phó đạo diễn Lưu liền chạy đi, hẳn là muốn đi tìm tổng đạo diễn đoàn làm phim, đạo diễn Trần Trần Vọng Hải.
Bên trong phòng hóa trang, chỉ còn lại Hạ Tuyên Dương và Thẩm Thiều Quang.
Lòng hiếu kỳ của Hạ Tuyên Dương còn vượt qua cả lòng háo thắng, ánh mắt nhìn về phía phần bụng của Thẩm Thiều Quang, nhỏ giọng nói: "Eo nhìn rất nhỏ, có lẽ còn nhỏ hơn tôi... Hoàn toàn không giống như đang mang thai."
Được khen là eo nhỏ, lực chú ý của Thẩm Thiều Quang cũng tạm thời bị dời đi.
Anh tức giận nói: "Tôi gần đây, ngày nào ăn cái gì là ói cái đó, còn ngủ không ngon, nếu không phải là nội tình của nhân ngư lúc nào cũng tốt thì mắt tôi đã có quầng thâm rồi, có thể không gầy sao?"
Nhưng mà, nói đến eo ai nhỏ...
Thẩm Thiều Quang bèn nói với phụ tá của mình ở bên cạnh: "Đi, lấy cái thước mềm tới."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!