Chỗ mà Nghiêm Mẫn Hành ở không có bảo mẫu ở cùng, chỉ có người giúp việc tới để nấu cơm và quét dọn vệ sinh theo giờ thôi.
Không thể không nói, ở như vậy sẽ cảm thấy thoải mái, tự tại hơn một chút.
Nghiêm Mẫn Hành ở trong phòng làm việc, nhưng cứ cách nửa giờ lại đến nhìn anh một lần, thật sự rất là đúng nghĩa của hai từ "Chăm sóc".
Đến ba bốn giờ chiều, Hạ Tuyên Dương bắt đầu cảm thấy chân ngứa và khát nước, triệu chứng lần đầu tiên của kỳ tìm phối ngẫu vẫn còn dư lại trong cơ thể anh.
Anh thừa dịp Nghiêm Mẫn Hành không có ở đây, vội nhanh chân vọt vào phòng tắm, sau đó ngâm mình vào bên trong bể nước ở lầu một.
Đương nhiên, là với hình thái đuôi cá.
Hiện tại, Hạ Tuyên Dương đã có thể thản nhiên tiếp nhận hình thái nhân ngư của mình, bởi vì cảm giác dùng hình thái nhân ngư nằm ở trong nước rất là mới lạ và thoải mái dễ chịu, nếu là thuần thân thể con người thì tuyệt đối không cách nào trải nghiệm được.
—— ai nha, đuôi cá của mình, sao lại đẹp mắt như vậy! Thuần triệt sáng long lanh màu băng lam, còn có vây cá như khói như sa, mộng ảo mà mỹ lệ!
Đến anh còn yêu hình thái đuôi cá của mình, cũng khó trách Nghiêm Mẫn Hành lại không chịu nổi, Hạ Tuyên Dương tự luyến nghĩ.
Nghiêm Mẫn Hành về phòng ngủ chính không tìm được người, phát hiện Hạ Tuyên Dương đã chạy vào bên trong bể nước, thế là bèn đổi địa điểm làm việc thành ghế sô pha phòng khách, còn thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn anh một cái.
Hạ Tuyên Dương thử mở miệng nói chuyện, phát hiện rất là thuận lợi: "Anh về thư phòng đi, đừng ở chỗ này nhìn tôi."
Giọng nói thiếu niên cách thành pha lê truyền tới, có hơi trầm.
Nghiêm Mẫn Hành cười khẽ: "Thế nào, tôi ở chỗ này, em ngại nên không dám dùng đá san hô cọ đuôi cá nữa hả?"
Mặt Hạ Tuyên Dương nóng bừng bừng: ...
Hoá ra tên này thấy được tất cả mọi thứ? !
Nghiêm Mẫn Hành tiếp tục nói: "Thật sự không cần tôi giúp em hay sao? Trước lạ sau quen mà..."
Hạ Tuyên Dương tức giận quay mặt đi, dùng phía sau lưng và cái mông cá đối diện với người đàn ông.
Nhưng mà ngẫm lại ở góc độ này, hiện tại tình huống thân thể của anh hơi đặc thù, lân phiến ở chỗ nào đó sẽ không tự giác mở ra bên ngoài...
Hạ Tuyên Dương vội vàng trốn vào bên trong rặng đá san hô.
Nhân ngư quá tuổi mới phân hoá, nên kỳ tìm phối ngẫu lần đầu tiên sẽ vô cùng mãnh liệt, và sẽ rất khó chịu, nhưng bây giờ chỉ còn lại một chút dư vị, lý trí Hạ Tuyên Dương vẫn vô cùng thanh tỉnh, không cần nhờ Nghiêm Mẫn Hành giúp một tay.
Trước kia còn có thể nói là phát sinh bất ngờ khiến khao khát lớn hơn lý trí.
Nhưng một khi có lần thứ hai thì quan hệ của anh và Nghiêm Mẫn Hành sẽ không chỉ thuần khiết là tiền tài nữa rồi!
Haizz, mặc dù bây giờ hình như cũng không thuần khiết lắm.
Hạ Tuyên Dương lén lén lút lút, dùng đuôi cá cọ cọ vào mấy cái đá san hô ở chỗ cạnh góc dưới cùng bên trong bể nước.
Đợi dư vị kỳ tìm phối ngẫu qua đi, Hạ Tuyên Dương lại bắt đầu cảm thấy đói bụng.
Anh nhỏm ra bên ngoài nhìn, Nghiêm Mẫn Hành đã không còn ở trong phòng khách nữa.
Anh đi ra khỏi bể nước, biến trở về hai chân, dùng khăn tắm lau khô thân thể, đi xuống lầu dưới.
Trong không khí, tràn ngập mùi thơm nồng đậm từ đồ ăn phát ra, là từ phòng bếp truyền đến.
Hạ Tuyên Dương rất chắc chắn, lúc anh cọ đuôi cá, cửa vẫn chưa đóng.
Anh chậm rãi đi vào phòng bếp, không quá bất ngờ, nhìn thấy Nghiêm Mẫn Hành.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!