Nghiêm Mẫn Hành thật ra cũng chỉ có một chút chút tri thức liên quan đến nhân ngư mà thôi, chỉ vì sau khi cảm thấy Hạ Tuyên Dương có triệu chứng phân hóa , anh mới cố ý xâm nhập vào học tập chuyên sâu hơn.
Anh mở một video phổ cập khoa học thích hợp cho Hạ Tuyên Dương nghe, lựa chọn âm lượng lớn nhất.
Trong phòng tắm, Hạ Tuyên Dương nghe được giọng nữ thiếu nữ ngọt ngào giới thiệu: "Với những nhân ngư phân hoá ở tuổi tác bình thường, phân hoá giai đoạn còn nhỏ từ (0~1 tuổi) sẽ không xuất hiện kỳ tìm phối ngẫu. Thiếu niên phân hoá giai đoạn từ (12~18 tuổi) có thể có kỳ tìm phối ngẫu, bình thường sẽ xuất hiện vài ngày sau lần đầu phân hoá. Những nhân ngư thiếu niên đến kỳ tìm phối ngẫu, bởi vì thân thể chưa hoàn toàn dậy thì nên triệu chứng cũng tương đối nhỏ, cơ bản sẽ không ảnh hưởng đến học tập và sinh hoạt hàng ngày.
Nhân ngư qua 18 tuổi phân hoá khá là thưa thớt, bởi vì thân thể đã hoàn toàn dậy thì thành thục, thường thường thì chỉ sau khi kết thúc phân hoá ngoại bộ thân thể là kỳ tìm phối ngẫu sẽ đến ngay sau đó.
Nếu như bình thường thì thời gian lần đầu tiên tìm phối ngẫu sẽ tương đối ngắn, có lẽ chỉ là mấy giờ, cũng có thể đến hai mươi bốn giờ, nhưng mà sẽ có phản ứng tương đối mãnh liệt.
Nhân ngư vừa mới kết thúc ngoại bộ thân thể phân hoá, kết cấu thay đổi trong cơ thể lúc này kỳ thật vẫn chưa hoàn toàn ổn định lại được, trong lúc này không thể uống bất luận dược vật gì cả, nếu không có thể sẽ dẫn đến việc dị dạng phân hoá, lưu lại mầm bệnh.
Có thể lựa chọn xin phép nghỉ ở nhà, cố gắng chịu đựng khoảng thời gian này, hoặc là tìm kiếm bạn đời giúp một tay.
Sau khi kỳ tìm phối ngẫu đầu tiên kết thúc, thân thể nhân ngư sẽ hoàn toàn ổn định lại, về sau mỗi tháng sẽ có những kỳ tìm phối ngẫu cố định, từ ba đến bảy ngày tùy từng người, có thể lựa chọn ở nhà cố gắng vượt qua. Nếu như ban ngày phải ra ngoài làm việc thì nhất định phải uống thuốc ức chế, nếu không thì buổi tối cần có bạn đời giúp giải quyết từ ba lần trở lên..."
m tần phát sóng đến đoạn này thì liền bị Nghiêm Mẫn Hành bấm ngừng lại.
Nhưng Hạ Tuyên Dương vẫn hiểu được ý tứ của Nghiêm Mẫn Hành.
Cẩu nam nhân, hắn thật sự ngấp nghé đuôi cá của mình!
Anh xấu hổ quát lên: "Tôi có thể tự mình vượt qua! Không cần anh giúp một tay gì cả! Anh cách xa tôi ra!"
Bên ngoài phòng tắm, Nghiêm Mẫn Hành cũng không tức giận, còn cười nhẹ một tiếng, giọng nói ôn nhu: "Dương Dương, tôi là bạn đời của cậu, việc giúp cậu vượt qua kỳ tìm phối ngẫu là nghĩa vụ của tôi, cậu thật sự không cần sao? Những nhân ngư khác không có bạn đời, mới phải lựa chọn chịu đựng như thế."
Cái này rất giống như đang nói, cậu rõ ràng vừa đói vừa khát, nhưng có một nồi canh thịt lớn bày ở trước mặt cậu, vì sao cậu không ăn?
Hạ Tuyên Dương xấu hổ nói: "Tôi thích chịu đựng, không cần anh lo!"
Bên ngoài, Nghiêm Mẫn Hành không nói gì nữa.
Không bao lâu sau, anh nghe thấy tiếng xe lăn chuyển động và âm thanh đi xa, Nghiêm Mẫn Hành hẳn là đã rời đi rồi.
Hạ Tuyên Dương mạnh miệng thì mạnh miệng thật, nhưng thân thể của anh lại đang cảm thấy vô cùng đói khát, không phải nhu cầu ở dạ dày, mà là đến từ một bộ vị nào đó khiến người ta rất ngại mở miệng.
Đuôi cá màu băng lam xinh đẹp của thiếu niên vỗ nhè nhẹ tạo ra tiếng nước, tóe lên mấy đóa bọt nước.
Hạ Tuyên Dương thử làm theo hướng dẫn trong tư liệu mà anh từng đọc, biến đuôi cá trở về hai chân... nhưng tạm thời vẫn không làm được.
Chuyện này cũng rất bình thường, đuôi cá vừa mới phân hoá ra, bình thường chí ít cũng phải duy trì hình thái đuôi cá từ một đến hai giờ xong mới có thể biến trở về hai chân.
Hạ Tuyên Dương điều tiết nhiệt độ của nước, đổi nước ấm thành nước lạnh.
Đáng tiếc, nhiệt độ nước dù có lạnh thì cũng không thể ngăn cản được phản ứng đang càng ngày càng mãnh liệt trong thể nội.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Hạ Tuyên Dương cảm thấy nhiệt ý trong thân thể đã xâm nhập vào trong đầu của anh rồi, anh muốn làm dịu đi, nhưng không thể được.
Hạ Tuyên Dương không nhịn được, nhỏ giọng tự nhủ: "Mình làm vậy cũng là vì suy nghĩ cho thân thể của anh ta mà thôi, anh ta đã tàn phế hai chân, mình còn không thể khống chế đuôi cá biến nó trở về thành chân, căn bản không thể nào làm như cái kia cái kia được..."
Hạ Tuyên Dương không cách nào có thể tự điều khiển suy nghĩ, chờ thêm một hai giờ nữa, khi mà cái đuôi có thể thuận lợi biến trở về thành chân, liệu anh có nên lao ra bảo với Nghiêm Mẫn Hành Là, "Ngồi lên, tự mình động" hay không?
Vừa nãy, tản bộ ở trong hoa viên chung cư, lúc anh bắt đầu không thoải mái, Nghiêm Mẫn Hành có thể lưu loát kéo anh vào trong ngực, còn nói là tổn thương trên chân của anh ta đã sớm khỏi, có lẽ chân của anh ta cũng chỉ là không thể đi lại mà thôi, phần trở lên đùi vẫn hoạt động, có lẽ vẫn có thể làm được?
Không không không, nhưng anh thì không thể!
Mẹ nó! Không thể nghĩ thêm gì nữa!
Nhưng mà, nhân ngư lúc tìm phối ngẫu thật sự không có sĩ diện gì cả, dù Hạ Tuyên Dương đã nói với mình là không được nghĩ, nhưng trong đầu lại cứ phát ra mấy cái hình ảnh không thể miêu tả nổi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!