Chương 11: (Vô Đề)

Vương Hướng Văn không ngờ, một nghệ sĩ tuyến ba mươi tám như Hạ Tuyên Dương lại dám trực tiếp đáp trả lại anh, sắc mặt lập tức đen lại.

Nhưng mà, anh thực sự có nhan sắc thường thường, không hề xinh đẹp. Bản thân còn là một người đại diện uy tín lâu năm, bây giờ lại đi tranh cãi với một người mới vào công ty, cũng quả thực là hơi ngại...

Không đợi đến lúc Vương Hướng Văn nghĩ cách đáp lại, Mai Hân liền lạnh mặt nói: "Vương Hướng Văn, giữa chúng ta có thù cũ, cậu cứ việc ép tôi. Chứ đi ép buộc một người mới như vậy, cậu thật đúng là không có tiền đồ."

Vương Hướng Văn cười lạnh nói: "Cái người mới mà chị đang dẫn dắt, bản lĩnh không có, nhưng tính cách thì lợi hại đấy, tôi cũng không dám ép buộc."

Hạ Gia Ngôn hoà giải nói: "Anh Vương chỉ cảm thấy đáng tiếc vì Tuyên Dương không thể lộ mặt được thôi, không hề có ý bắt nạt gì, mọi người đều hiểu lầm rồi."

Hạ Tuyên Dương cũng nói lại ngay: "Ồ, là như vậy sao? Hoá ra anh Vương xuất phát từ lòng tốt, vậy ra là tôi hiểu lầm rồi. Anh Vương đã quan tâm tôi vì không có cơ hội lộ mặt như vậy thì hay là anh dứt khoát đề cử cho tôi mấy tài nguyên có thể giúp tôi lộ mặt được không?"

Vương Hướng Văn thực sự bị câu nói không biết xấu hổ này của Hạ Tuyên Dương dọa sợ ngây người.

Không ngờ thằng nhóc này bình thường im im, không lên tiếng giả vờ lạnh lùng, hôm nay lại ăn nói khéo léo như thế.

Hạ Gia Ngôn luôn mang theo hình tượng tốt tính, thiện chí giúp người. Thấy có nghệ sĩ khác thử vai xong đi ra, Vương Hướng Văn cũng không muốn người khác nhìn cảnh nội bộ công ty bọn họ lục đυ.c.

Anh mắng nhỏ một câu: "Với cái thứ bùn nhão đỡ không nổi tường như Hạ Tuyên Dương cậu thì dù là tài nguyên gì cho cậu cũng uổng phí."

Nói xong, anh liền dắt Hạ Gia Ngôn và trợ lý đi vào thang máy.

Hạ Tuyên Dương, Mai Hân và Tiểu Ô rất ăn ý đều không tiến vào thang máy, mà trực tiếp đi thang lầu, dù sao khoảng cách từ lầu hai đến lầu một cũng không xa.

Mai Hân thở dài nói: "Tuyên Dương, là chị Mai có lỗi với em, không cho em được tài nguyên tốt... Sau này chị sẽ tiếp tục cố gắng."

Hạ Tuyên Dương: "Chị Mai, em cũng có lỗi sai, trước kia em kén cá chọn canh, cũng không dốc hết sức làm mọi chuyện đến tầm tốt nhất. Về sau em sẽ sửa lại những khuyết điểm của mình, phấn đấu, cố gắng."

Tiểu Ô: "Em đã nói rồi mà, gần đây trạng thái của anh Dương rất là khác đó!"

Mai Hân: "Em biết nỗ lực tiến lên là được, chỉ dựa vào gương mặt này của em, nhất định sẽ có thể hot!"

Hạ Tuyên Dương nghĩ thầm, trước kia nguyên thân không cố gắng, đó là bởi vì anh ta luôn nghĩ, dù không hot thì cũng có thể trở về kế thừa gia sản hơn trăm triệu.

Dù sau này khi biết nhà mình khủng hoảng kinh tế, nguyên thân cũng tìm đủ cách để trèo lên được chỗ Nghiêm Tu Lãng.

Thời đại này, nếu có niềm tin thì lợn nái cũng có thể leo cây! Anh cảm thấy, dựa vào bản thân mình mới là chân thật nhất!

Mai Hân tự mình lái xe tới, nên không cùng Hạ Tuyên Dương trở về.

Đến cửa khách sạn, cô dặn dò vài câu với Hạ Tuyên Dương: "Vương Hướng Văn nói cũng không sai, em có khuôn mặt đẹp như vậy, đừng để lãng phí. Trở về nhà, tự lấy điện thoại kiếm mấy góc độ đẹp mắt của mình rồi chụp đăng lên Weibo, mỗi tuần đăng lên một lần cũng khiến cho các fan của em phấn khích hơn."

Hạ Tuyên Dương phất phất tay với Mai Hân: "Vâng, em nhớ rồi."

Lên xe bảo mẫu, Tiểu Ô hỏi: "Anh Dương, bây giờ mình về nhà sao?"

Lúc này cũng mới hơn bốn giờ chiều, Hạ Tuyên Dương không muốn về nhà, giữa trưa anh không ăn nhiều nên đã đói bụng rồi.

Hạ Tuyên Dương mở điện thoại ra, muốn nhìn xung quanh xem có quán ăn mỹ thực nào hay không, anh cảm giác mình có thể ăn từ đầu đường đến cuối phố.

Kết quả vừa mở điện thoại, đã thấy quản gia Trần Bá gửi Wechat tới: "Thím Vương sáng nay đã hầm Phật Nhảy Tường xong rồi, cô cả làm xong việc nếu rảnh thì có thể trở về ăn. Đúng rồi, thím Vương còn làm rất nhiều điểm tâm khác nữa. "

Sau đó là ảnh chụp của một đống điểm tâm làm với tạo hình xinh đẹp được gửi đến.

Mấy món quà vặt trên đường mỹ thực đương nhiên là vô cùng phong phú đa dạng, nhưng hiện tại anh dù sao cũng là nhân vật công chúng có độ nổi tiếng nhất định, nếu như bị paparazi chụp được cảnh anh ăn nhiều đến mức càn quét từ đầu đường đến cuối phố thì chuyện này cũng không hề tốt đẹp gì cho cam.

Anh không phải lúc nào cũng có thể ăn được như vậy, chỉ là gần đây thân thể đến thời kỳ phân hoá cần một lượng lớn năng lượng, nên sức ăn mới khủng khϊếp như vậy.

Nếu gặp phải một vài dân mạng cuồng Sherlock Holmes thì nói không chừng, bọn họ còn có thể soi ra được rằng anh sắp đến kỳ phân hoá rồi..... Thôi được rồi, Hạ Tuyên Dương thừa nhận mình rất thèm Phật Nhảy Tường và điểm tâm thủ công, dì Vương nấu ăn thật sự là rất ngon.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!