Nữ mi ma thu lấy hắc tinh tệ, nở nụ cười quyến rũ, "Do số sáu mươi tư là người mới, ta xin tuyên bố quy tắc, nếu không có gì đặc thù, so đấu yêu cầu kết thúc trong hai giờ, nếu như trong thời gian này không phân rõ sinh tử, sẽ do Araujo Alex đại nhân phân định thắng thua. Án theo quy củ, trận so đấu này là đấu tay không hay đấu vũ khí sẽ do huyết thủ Lãng Khắc thắng liền ba trận lựa chọn".
Sau khi Trần Duệ đặt cược cho chính mình, lệ khí trên mặt Lãng Khắc càng thêm sâu đậm, hắn cười gằn nói: "Ta ưa thích cảm giác dùng tay bẻ gãy xương cốt của đối phương!".
"Được, vậy quyết định là đấu tay không! Trừ thân thể ra, không được sử dụng vũ khí gì khác!" Mị ma cẩn thận lùi lại mấy bước, gọi to: "Như vậy ta tuyên bố, so đấu bắt đầu!".
Ngay khi mị ma vừa nói hết câu bắt đầu, Lãng Khắc bạo phát ra một kích mãnh liệt, Trần Duệ trong đặc huấn với độc long đã sớm quen chuyện bị đánh lén, nên đã sớm phòng bị, thân thể hơi nghiêng đi né tránh. Chiêu thức của Lãng Khắc càng lúc càng độc ác, dồn dập đánh vào điểm yếu, Trần Duệ ngăn được mấy quyền, có thể sâu sắc cảm nhận được lực của đối phương lớn mà trầm ổn, trên phương diện lực lượng, chính mình rõ ràng kém hơn một bậc.
Lãng Khắc có thể liên thắng ba trận cũng không phải là nhờ may mắn, tuy lúc trước nói rất kiêu ngạo, nhưng vừa vào chiến đấu, lập tức thể hiện ra kinh nghiệm phong phú, sau một vòng công kích dò xét vô hiệu, hắn cũng không vội mãnh công, bắt đầu khống chế tiết tấu chiến đấu, thủy chung áp chế Trần Duệ, làm Trần Duệ cơ hồ không có cơ hội phản kích.
Trần Duệ đeo mặt nạ thi đấu làm rất không quen, đặc biệt là phương diện tầm nhìn, có điểm nhìn không đủ rộng, tuy đều cẩn thận phòng thủ, nhưng cuối cùng lộ ra sơ hở, bị Lãng Khắc đạp trúng một cước, thân thể lung lay, ngay lập tức một trảo của Lãng Khắc đánh vào phần eo hắn, máu tươi nhuộm đỏ mảng lớn áo hắn. Trần Duệ nhìn thấy móng vuốt sắc bén của Lãng Khắc, mới biết vì sao tên này lại có biệt danh là huyết thủ, cũng hiểu tại sao đối phương lại chọn đấu tay không, hóa ra đôi tay kia chính là vũ khí mạnh nhất của hắn!
Lãng Khắc một kích đắc thủ, công kích càng thêm lăng lệ, vết máu trên người Trần Duệ càng lúc càng nhiều, "Oành" một tiếng, sau lưng hắn trúng một trọng quyền, đau thấu tim gan. Lãng Khắc không giống Pagliuca cho Trần Duệ thời gian nghỉ ngơi, thừa dịp hắn còn chưa ổn định thân hình, lập tức công kích cuồng bạo.
Dưới công kích mãnh liệt của Lãng Khắc, Trần Duệ có cảm giác khó mà ngăn cản, nội tâm cuối cùng xuất hiện một tia dao động: lần này có phải quá nóng lòng rồi sao? Dưới tình huống không thể sử dụng Cực Quang đạn, lại chiến đấu cùng một địch nhân đáng sợ như vậy!
Đây không phải huấn luyện, thất bại rồi còn có thể đứng lên! Đây cũng không phải du hí, chết rồi có thể sống lại cùng uống máu! Đây là sinh tử chiến, thua chính là tính mạng!
Đời trước, hắn chỉ là một otaku, không phải võ sĩ, binh đặc chủng, thời gian đặc huấn cũng còn quá ngắn, có lẽ không nên gấp gáp tham gia sinh tử chiến đi…
Tâm lý do dự trực tiếp ảnh hưởng đến động tác, Lãng Khắc phát giác được đối phương nảy sinh sợ hãi, tự nhiên sẽ không khách khí, một trảo lưu lại một vết thương thật sâu bên bắp đùi Trần Duệ, thừa dịp sơ hở của Trần Duệ thêm rộng, một cước đạp trúng sườn Trần Duệ, Trần Duệ bị một cỗ lực lớn đá văng ra xa cả chục thước, chỗ trúng cước đau đớn thấu tim, tựa hồ hai xương sườn bị gãy, nhất thời không thể nào đứng lên.
Lãng Khắc vừa chậm rãi đến gần, vừa dùng ngôn ngữ hạ thấp ý chí của đối phương, đây chính là kỹ năng hắn hay dùng.
"Có phải ta từng nói, ta muốn bẻ gãy tay chân ngươi không, hiện tại ta đổi chủ ý, trước khi ngươi chết, ta muốn bót nát từng khớp xương của ngươi!".
Tâm thần Trần Duệ run lên, càng thêm khẩn trương, bỗng tiếng gào của độc long Pagliuca mỗi khi đặc huấn vang lên trong đầu hắn.
"Càng sợ chết thì chết càng nhanh!".
"Lấy ra dũng khí, nếu không đời này ngươi đừng mong trở thành cường giả!". :
Vào lúc sinh tử quan đầu, Trần Duệ đột nhiên tỉnh ngộ.
Vì sao phải đặc huấn?
Vì sao phải thực chiến?
Vì sao không làm rùa rụt đầu ở trong thực nghiệm thất.
Vì sao không sống dưới sự bảo hộ của Zya hay A Nhĩ Đạt Tư đại sư?
Vì sao trước kia lúc không có chút lực lượng lại không rút lui, hiện tại lại không dám tiến lên?
Dù cho hôm nay hắn không lên cạnh kỹ trường, thì sớm muộn hắn cũng phải đối đầu, nếu như trốn tránh, cả đời này chỉ có thể làm một kẻ đầu cơ, lợi dụng trí tuệ sống sót giữa các kẽ hở mà thôi.
"Khi không thể tiếp tục kiên trì, ta phải làm gì?" Trần Duệ đột nhiên nói lớn một câu: "Càng không thể tiếp tục kiên trì, càng phải nói với bản thân, phải tiếp tục kiên trì!".
Thân hình Lãng Khắc khẽ dừng lại, bởi vì hắn không hiểu đối phương đang nói gì – Trần Duệ nói là tiếng trung!
Chẳng lẽ là chú văn? Tên này biết ma pháp sao?
Lãng Khắc kinh nghiệm phong phú, biết khi đối phương còn sức lực, lại lâm vào tình huống giãy chết, thì một kích cuối cùng là đáng sợ nhất, hắn cẩn thận bước chậm lại.
"Còn nhớ dòng chữ dán trên tường phòng không?" Trần Duệ đột nhiên nắm chặt nắm tay: "Ngươi có thể, tin tương vào chính mình".
"Kẻ không sợ thì phía trước mới có đường sáng!".
Hắn hơi cắn răng, nhẫn nhịn cơn đau ở sườn, hai tay chống đỡ thân thể.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!