Chương 47: (Vô Đề)

Tang Vô Yên ôm "Mao công tử" ngẩn người. (mao công tử chắc là gấu bông hay gối ôm gì đó)

"Anh ta vừa rồi khẳng định là uống say." Trình Nhân nói, "Cho nên mới hồ ngôn loạn ngữ, cậu đừng để ý làm gì."

"Sợ là không phải nói đùa, lúc anh ấy nói muốn kết hôn tớ cũng rất cao hứng." Tang Vô Yên cười thê lương.

Trình Nhân nhìn nhìn di động xem ngày, " Đừng quên ngày mai cậu phải về nhà."

Tang Vô Yên quay đầu nhìn đồng hồ quả lắc có cả ngày giờ. Ngày kia là sinh nhật cha.

Đang ở khu mộ cha dâng hương, nhận được điện thoại Ngô Vu, Tang Vô Yên mới nhớ tới mình đã quên liên hệ anh ta.

"Hôm kia em đi đâu vậy?" Anh ta rất lo lắng.

"Em gặp lại một người bạn cũ, anh ấy có chuyện nên kéo em đi luôn."

"Thì ra là vậy."

Ngừng lại một lát, Ngô Vu hỏi: "Em ở đâu, hình như rất vắng?"

"Em ở Chung Sơn viếng mộ cha em" Tang Vô Yên trả lời.

"Thật ngại quá, không quấy rầy em nữa."

"Không có việc gì, đã ba năm rồi, thương tâm lúc ấy đều phai nhạt hơn." Tang Vô Yên đứng trước bia mộ, thấy bà Tang đem hoa quả và hoa bách hợp đến.

"Cái gì ba năm?" bà Tang quay đầu trách cứ," Rõ ràng chỉ có hai năm, ông xem trí nhớ con mình kém thật."

Tang Vô Yên qua loa nói: "Con chỉ nói ba năm là thời gian rất lâu" sao đó tiếp tục nói điện thoại.

"Vô Yên, anh lái xe tới đón em và bác gái?"

"Không cần phiền anh, em gọi xe được rồi."

Trước khi cúp điện thoại, Tang Vô Yên nhẹ nhàng nói: "Cám ơn anh, anh Ngô."

Ngô Vu sửng sốt, hai chữ "anh Ngô" đã hiện rõ Tang Vô Yên đang uyển chuyển cự tuyệt.

Bà Tang hỏi: "Ai gọi vậy?"

"Cái người mẹ thường nhắc tới, Ngô Vu."

"Đó là đứa nhỏ tốt."

"Mẹ–" Tang Vô Yên vừa nói chuyện với mẹ vừa dâng hương.

"Tâm nguyện lớn nhất của mẹ bây giờ là con có thể tìm được một người chồng tốt. Qua chuyện của ba con, mẹ cũng cởi mở hơn trước, chỉ cần biết quý trọng con, có thể xây dựng gia đình, vậy là được rồi."

"Mẹ, con có thể tự nuôi mình mà, con cũng không phải không kiếm được tiền." Tang Vô Yên cười.

"Đương nhiên còn muốn thân thể khoẻ mạnh."

Cũng không phải muốn người đó làm cu li, Tang Vô Yên nghĩ. Lúc muốn nói, lại nghe bà Tang thì thào nhắc tới: "Bằng không nếu một người đi trước, người còn lại rất cô đơn."

Trên đường, bà Tang còn nói: "Tiểu Ngô này thật sự không tồi, tướng mạo đường đường, tuy rằng gia cảnh không tốt, nhưng trẻ con xuất thân như vậy mới biết quý trọng mọi thứ, nghề nghiệp tốt kiếm được tiền, tính tình tốt, đối với người ngoài rất hòa thuận."

Tang Vô Yên cười, "Mẹ không phải mới vừa nói cái gì cũng không quan trọng sao? Như thế nào lại bắt đầu quảng cáo."

Bà Tang quay đầu nhìn con, " Đương nhiên vẫn là không thể để con gả đi chịu khổ, hơn nữa con cũng không phải không biết tính mình, phải tìm một người tính tình tốt, bằng không hai người đều nóng tính rất dễ hư chuyện."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!