"Ah– Tiểu Lộ, tớ lộn dấm chua thành nước tương rồi."
"Không sao, một lát tớ nêm lại cho" Dư Tiểu Lộ lập tức đi tới dọn dẹp đống bừa bãi do Tang Vô Yên bày ra. Cô thuần thục đánh trứng gà, sau đó bỏ thêm ít muối, dùng chiếc đũa quấy lên. Sau đó nếm thử canh củ cải của Tang Vô Yên mới nấu, rất mặn, lại thêm chút nước nấu tiếp.
Phòng bếp vốn rất lớn, đáng tiếc thêm Tang Vô Yên đứng vào, cảm thấy không có chỗ. Đành phải lui đến góc sáng sủa nói chuyện phiếm với Dư Tiểu Lộ.
"Tô Niệm Khâm đi đâu vậy?" Cô nhìn nãy giờ không thấy bóng dáng anh đâu hết.
"Trong nhà có việc, cho người tới chở anh ấy về." Dư Tiểu Lộ thản nhiên nói.
"Trong nhà? Anh ấy có người nhà?" Tang Vô Yên trố mắt.
"Làm sao mà không có người nhà, Tô gia ở núi Sư tử còn đó, đâu có biến mất. Anh ta không kể cho cậu nghe àh?" Dư Tiểu Lộ để đồ ăn xuống hơi nghi ngờ.
"Núi Sư tử? Tô gia?" Tang Vô Yên khó hiểu.
Lúc này, Dư Tiểu Lộ ngừng tay, nhìn Tang Vô Yên, hơi do dự : "Nếu lúc trước anh ấy không có đề cập qua, coi như tớ nhiều chuyện vậy. Niệm Khâm tự biết suy nghĩ, tớ không nói chuyện của anh ấy nữa."
"Vậy chuyện của cậu có thể nói không?" Tang Vô Yên đột nhiên cảm thấy mình không nên bị động nữa.
"Để xem là nói cái gì?" Dư Tiểu Lộ nói.
Không biết Tiểu Lộ và Tô Niệm Khâm là ai ảnh hưởng ai, tính tình cũng giống nhau, đúng là người một nhà .
"Hai người là họ hàng?"
"Uhm."
"Anh ấy nói anh ấy lớn lên ở cô nhi viện, có người nhà sao bị đưa vào cô nhi viện?"
"Ách– vấn đề này có vẻ phức tạp, nếu kể hơi dài, cậu đổi câu hỏi, hỏi cái gì đơn giản một chút."
"Anh ấy nói mẹ anh ấy qua đời. còn ba thì sao?"
"Đương nhiên còn." Dư Tiểu Lộ gật đầu, " Nhưng, Vô Yên, câu này không có liên quan với tớ, phạm quy rồi. Quên đi, coi như tớ tặng cậu vậy."
"Cậu và anh ấy là quan hệ gì?" hỏi như vậy, Tang Vô Yên lại cảm thấy ngượng ngùng, cảm giác giống như cùng tình địch ngả bài.
"Dì nhỏ." Dư Tiểu Lộ lơ đễnh, trả lời rõ ràng.
"Dì nhỏ?!"
"Không hề có huyết thống."
Trong đầu Tang Vô Yên chỉ nghĩ đến hai chữ dì nhỏ.
"Chị tớ là mẹ kế của anh ấy."
Tang Vô Yên đơ tại chỗ.
Lúc này, một chiếc Bentley màu rượu vang dừng lại cách nhà khoảng trăm thước, tài xế chợt nghe Tô Niệm Khâm nói, "Ở đây được rồi, không cần chạy qua."
Tài xế có chút khó xử, từ kính hậu nhìn Dư Vi Lan.
Dư Vi Lan gật gật đầu.
Xe chậm rãi dừng lại, Dư Vi Lan nói: "Sức khỏe ba cậu không tốt, thường xuyên nhắc đến cậu. Cậu nên trở về nhiều hơn."
Tô Niệm Khâm trầm mặc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!