Bởi vì nhiều nguyên nhân, cô và Tô Niệm Khâm cũng không phải lúc nào cùng dính lấy nhau, thậm chí hai ba ngày cũng chưa gặp mặt.
Hai người gặp mặt nhiều nhất là trong nhà Tô Niệm Khâm.
Cô thích ngồi bên cạnh, nhìn Tô Niệm Khâm đánh đàn. Thấy ngón tay anh lướt trên phím đàn, lúc thì chậm chạp dịu dàng khi thì sôi sục mạnh mẽ, tất cả đều là hưởng thụ của giác quan.
Cô rất khó tưởng tượng anh thật sự ở cô nhi viện lớn lên. Không biết các giáo viên và các dì trong cô nhi viện làm thế nào dạy anh tốt như vậy.
"Anh bắt đầu học đàn từ khi nào vậy?"
"Sáu tuổi."
"Học giỏi không?"
"Không tốt lắm."
"Họ đối với anh tốt không?" Tang Vô Yên đột nhiên hỏi, " Ý em là dì phụ trách anh."
Tô Niệm Khâm cực kỳ bình tĩnh nói: "Không thể nói là tốt hay không. Chăm sóc cô nhi là công việc của họ, cũng không phải xuất phát từ tình yêu hoặc là tình cảm khác. Đương nhiên, họ sẽ có thiên vị một vài đứa nhỏ. Hơn nữa, anh cũng không nhớ rõ những chuyện đó nữa."
"Vì sao?"
"Anh chỉ ở đó tới sáu tuổi."
"Vì sao?"
Anh dừng lại động tác, thản nhiên nói: "Anh không muốn tiếp tục đề tài này."
Tang Vô Yên hơi giật mình, lại có chút đau đớn?
Lúc này, di động Tang Vô Yên rung.
"Vô Yên, tại sao con không có ở nhà?" Là má Tang.
Tang Vô Yên nhìn thoáng qua Tô Niệm Khâm, ứng phó với mẹ mấy câu rồi ra khỏi phòng.
"Cuối tháng, con về nhà một chuyến. Mẹ với ba con đã liên hệ được trường rồi, tuy rằng người ta chỉ chọn sinh viên mới, nhưng hiện tại có thể thêm con vào."
"Mẹ"
"Mang theo sơ yếu lý lịch, còn có giấy chứng nhận này nọ. Chính con cũng chuẩn bị một chút, trường học muốn phỏng vấn."
Tang Vô Yên thở dài, "Bây giờ con không muốn cùng mẹ thảo luận vấn đề này, trở về nói sau."
"Sao lại không tiện? Con đang ở trên trời àh, gần đây luôn lén lút vậy." Má Tang than thở tắt điện thoại.
Tang Vô Yên đang say nắng, cũng có thể xem như là ở trên trời vậy. Nếu người nhà biết việc của cô cùng Tô Niệm Khâm, chắc chắn sẽ không để yên.
Cô quay lại phòng, Tô Niệm Khâm hỏi: "Ai điện thoại?"
"Mẹ em, hỏi em về công việc."
"Uh." anh không hỏi đến chuyện đại học và việc thực tập của Tang Vô Yên, có đôi khi Tang Vô Yên rất hoài nghi, anh có biết cô học trường nào không.
Buổi chiều, thời tiết đột nhiên tốt lên. Ánh sáng mặt trời chiếu đầy sân, cực lỳ mê người. Tang Vô Yên kéo Tô Niệm Khâm đi công viên.
Thời tiết tốt lắm, rất nhiều người ra phơi nắng.
Tang Vô Yên nằm trên cỏ, đầu đặt trên đùi Tô Niệm Khâm. Anh ngồi tựa vào thân cây, mắt nhắm hờ, nghe radio.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!