Chương 113: Tông môn ta là phế tông 2

"Hẳn là không có phẩm cấp."

Sở Duyên do dự một lát, vẫn đáp.

"Vậy có giấy phép hay không?"

"Hẳn là… Không có giấy phép."

"Vậy có khế đất tông môn không."

"Không khế đất, chiếm núi làm chỗ của tông môn."

Ánh mắt tu sĩ trung niên vô cùng cổ quái nhìn Sở Duyên.

Con mẹ nó ngươi không có phẩm cấp, không giấy phép, không khế đất.

Ngươi đây mà gọi là tông môn?

Rốt cuộc là tông môn bỏ đi gì, nói là tông môn đều đã sỉ nhục hai chữ tông

môn!

"Vậy tông môn của ngươi có bao nhiêu người? Tu vi thế nào?"

Tu sĩ trung niên lại hỏi một câu.

"Tính cả ta có bốn người, ngoại trừ ta ra, đều là phế vật, là loại rất phế rất phế, thực ra tông môn của ta cũng là phế tông."

Sở Duyên mở miệng nói.

"Được rồi được rồi, vậy ngươi coi như không nói thì hơn, đi thôi, đi theo bọn ta về Trường Hà Tông."

Tu sĩ trung niên xua tay nói.

Trong khu vực Đông Châu.

Biên giới phía đông, tới gần biên giới đại châu khác, có một sơn động.

Sơn động ở đỉnh ngọn núi cao, giản dị tự nhiên, bình thường không có gì lạ.

Nhưng chỉ là một sơn động như vậy, lại là cửa vào di tích Thái Cổ.

Lúc này, Diệp Lạc đã đến đây, vẻ mặt không chút thay đổi nhìn sơn động trước

mặt.

Để mặc từng cơn gió thổi qua, khiến áo bào hắn ta bay lên, bóng dáng hắn ta

nguy nga bất động.

"Không ngờ tới vậy mà đây là cửa vào di tích Thái Cổ Kiếm Tôn, thực sự bình thường không có gì lạ, cho dù là ai tới đây, e rằng sẽ không biết, nơi này là cửa vào di tích Thái Cổ Kiếm Tôn."

Diệp Lạc nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.

Ong…

Hồ lô bên hông chấn động một cái.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!