Trở về sau chuyến đi biển, Lâm Quân Dật bận rộn lo cải tổ công ty, ngày nào cũng về rất muộn.
Tôi không thể giúp gì cho anh, ngoài bật đèn phòng khách, ngồi đợi anh về, pha cho anh cốc sữa nóng...
Hôm nay, Lâm Quân Dật cần bàn chuyện với Âu Dương Y Phàm, bảo tôi đi đón Tư Tư. Tư Tư vừa về nhà, chạy ngay đến phòng đọc sách, khe khẽ đẩy cửa, vào phòng ngó quanh một lúc, lại chạy một vòng khắp nhà, cuối cùng ngồi xuống đi văng bẻ ngón tay, không nói một lời.
tôi ngồi xuống cạnh nó, mỉm cười vuốt ve tóc nó, hỏi: "Tư Tư nhớ bố à?"
"Lúc nào bố mới về?"
Tôi đưa di động cho nó, chỉ vào phím replay nói: "Khi nào nhớ bố, con ấn phím này, nói cho bố biết là con nhớ bố."
Nó dùng ngón tay ấn mạnh, ngước nhìn tôi, đôi mắt trong veo long lanh ánh nước, đầy mong đợi.
Tiếng Lâm Quân Dật từ đầu dây bên kia: "Băng Vũ."
"Bố." Tư Tư nghe thấy tiếng anh, hớn hở reo: "Bố."
Tiếng gọi vang khắp nhà khiến đầu máy bên kia im lặng chỉ nghe thấy hơi thở.
"Bố ơi, khi nào bố về? Tư Tư nhớ bố lắm."
"Bố sẽ nhanh về thôi, Tư Tư có muốn ăn ke không? Bố mua cho." Giọng anh run run rất rõ.
"Thật không bố? Cám ơn bố."
Đêm đó đã rất khuya vẫn không thấy anh về, Tư Tư ngồi trên di văng nhất định dòi đợi anh, mắt díp lại, vẫn không chịu đi ngủ.
"Tư Tư, bố bận lắm... đừng đợi bố nữa."
Nó chạy đi lấy điện thoại, nhấn nút, chỉ vang lên hồi chuông dài, không ai trả lời.
Tôi đang định an ủi nó thì bỗng có người nhấc máy.
"A lô." Tiếng người trong máy không phải Lâm Quân Dật, bống có dự cảm không lành, tôi vội giật điện thoại.
"A lô. Quân Dật..."
"Quân Dật đang trong phòng phẫu thuật." Là giọng của Âu Dương Y Phàm. "Anh ấy đang ở bệnh viện X."
Đầu óc tôi đột nhiên trống rỗng, cả thế giới như trôi đi rất xa.
Tư Tư ra sức lay tôi, nói gì với tôi, tôi đều không nghe thấy, trong tai chỉ có tiếng ù ù réo ầm.
Tôi không biết mình đã đến bệnh viện như thế nào.
Đứng trước cửa phòng phẫu thuật, ngẩn ngơ nhìn cánh cửa đóng kín, ánh đèn đỏ cứ như máu tươi tuôn chảy, nhìn mãi, nhìn mãi, xung quanh biến thành màu đen, tăm tối như địa ngục.
Tôi không rơi một giọt nước mắt, không phải vì qua cứng rắn mà vì không khóc nổi.
Tư Tư hình như cảm nhận được đã xảy ra chuyện gì nghiêm trọng, cắn môi nhìn tôi, tay run run túm chặt áo tôi.
"Đừng lo, Quân Dật chỉ bị bệnh dạ dày, không nguy hiểm đến tính mạng." Tôi còn không nhận ra giọng nói của ai, cố gắng mở to mắt nhìn rất lâu, mới phát hiện Âu Dương Y Phàm đang đứng trước mặt.
Tôi nắm chặt tay Y Phàm, hỏi dồn: "Sao lại thế? Sao lại thế?"
"Bệnh dạ dày của Quân Dật rất trầm trọng, hồi ở Mỹ, luôn có một bác sĩ kiểm tra định kỳ, theo dõi, kiểm soát bệnh tình. Gần đây, tình hình trở nên rất xấu, bác sĩ khuyên anh ấy nhanh chóng làm phẫu thuật... Nhưng do công ty xảy ra chuyện, mãi không thu xếp được thời gian."
"Anh ấy... tại sao không chịu nói với tôi?" Toàn thân tôi đột nhiên nặng trĩu, hai chân mềm oặt, không thể đứng nổi, tôi rất mệt, rất mệt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!